Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 990: Phong ba tiết thượng tị 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt để Kim Kết cùng Lăng Nhược bên mình , Thủy Muội cùng Hoàng Oanh phụ trách giám sát hạ nhân , thuận tiện cùng Tô gia bảo trì liên lạc , cũng không giúp gì được .Đám người A Lí cũng đã ở vườn hoa đợi lệnh , nếu có cần gì , Lăng Nhược sẽ truyền tin cho họ .Sau khi nhóm người Hoàng quý phi cùng thái tử rời đi , Tô Mạt bèn bảo Lăng Nhược đuổi theo Hoàng Phủ Giác , cho hắn biết bên phía Tiền cô cô có nhiều việc cần giải quyết , nhờ hắn ở lại giúp một tay .Khi Hoàng Phủ Giác quay lại chợt nhìn thấy Tô Mạt hướng hắn cười . Nụ cười của nàng dưới ánh đèn rạng rỡ mà kiều diễm khiền hắn lạc thần ngơ ngẩn .Tô Mạt không biết tâm tư của hắn, khoát tay áo, cười nói : “Hy vọng không có gây trở ngại Ngũ điện hạ hầu hạ thánh giá. Người nhiều lắm , chỉ sợ Tiền cô cô giải quyết không xuể.”Tuy nói là bách quan đi theo, nhưng những người đó đều là gia quyến sủng thần của hoàng đế , ngày thường mắt cao hơn đầu , làm sao để các thái giám vào mắt mình ? Vì thế nên Tô Mạt tự chủ trương để Hoàng Phủ Giác khoan hãy đến chỗ hoàng thượng mà giúp Tiền cô cô trước .Có hoàng tử được hoàng thượng sủng ái ra mặt , hơn nữa vị này thanh danh lại tốt , mọi người tự nhiên nể mặt mà nghe theo .Ban đầu , Hoàng Phủ Giác định cùng thái tử đến tẩm cung hoàng đế thỉnh an . Khi Lăng Nhược tìm hắn , nói rõ ý tứ của tiểu thư nhà mình cho hắn , hắn lập tức hiểu được , liền chạy vội trở về.Hắn suýt nữa tầm nhìn hạn hẹp .Hắn ôm quyền thi lễ với Tô Mạt : “Đa tạ Mạt nhi nhắc nhở ta.”Tô Mạt cười xua tay,“Không cần cảm tạ ta, chúng ta qua chỗ Tiền cô cô đi.”Hắn từng giúp nàng , có qua có lại mới toại lòng nhau, nàng tự nhiên cũng muốn giúp hắn .Đến nơi giải quyết sự vụ trong Vạn Xuân uyển , quả nhiên nhìn thấy Tiền cô cô bị bị người xay tới xoay lui đến chóng mặt , kẻ hỏi này , người hỏi kia , người người bận rộn .Vừa thấy hai người đến , Tiền cô cô vội hành lễ, nhìn Tiền cô cô ngày thường thong thả tự nhiên nay bị quay mòng mòng . Hoàng Phủ Giác cười cười nhìn Tô Mạt .Thật là một nha đầu thông minh .Tiền cô cô cùng Lưu Ngọc là hai thân tín đắc lực bên người hoàng đế .Sự tín nhiệm của hoàng đế dối với họ , những nhi tử ,nữ nhân bên người hoàng thượng sao có thể so sánh .Hoàng Phủ Giác rất tôn trọng hai người họ. Hắn chưa bao xem mình là chủ tử trước mặt họ mà ngược lại còn dùng lễ ngộ đối với bậc trưởng bối , điều này thái tử xa không theo kịp hắn.

Tô Mạt để Kim Kết cùng Lăng Nhược bên mình , Thủy Muội cùng Hoàng Oanh phụ trách giám sát hạ nhân , thuận tiện cùng Tô gia bảo trì liên lạc , cũng không giúp gì được .

Đám người A Lí cũng đã ở vườn hoa đợi lệnh , nếu có cần gì , Lăng Nhược sẽ truyền tin cho họ .

Sau khi nhóm người Hoàng quý phi cùng thái tử rời đi , Tô Mạt bèn bảo Lăng Nhược đuổi theo Hoàng Phủ Giác , cho hắn biết bên phía Tiền cô cô có nhiều việc cần giải quyết , nhờ hắn ở lại giúp một tay .

Khi Hoàng Phủ Giác quay lại chợt nhìn thấy Tô Mạt hướng hắn cười . Nụ cười của nàng dưới ánh đèn rạng rỡ mà kiều diễm khiền hắn lạc thần ngơ ngẩn .

Tô Mạt không biết tâm tư của hắn, khoát tay áo, cười nói : “Hy vọng không có gây trở ngại Ngũ điện hạ hầu hạ thánh giá. Người nhiều lắm , chỉ sợ Tiền cô cô giải quyết không xuể.”

Tuy nói là bách quan đi theo, nhưng những người đó đều là gia quyến sủng thần của hoàng đế , ngày thường mắt cao hơn đầu , làm sao để các thái giám vào mắt mình ? Vì thế nên Tô Mạt tự chủ trương để Hoàng Phủ Giác khoan hãy đến chỗ hoàng thượng mà giúp Tiền cô cô trước .

Có hoàng tử được hoàng thượng sủng ái ra mặt , hơn nữa vị này thanh danh lại tốt , mọi người tự nhiên nể mặt mà nghe theo .

Ban đầu , Hoàng Phủ Giác định cùng thái tử đến tẩm cung hoàng đế thỉnh an . Khi Lăng Nhược tìm hắn , nói rõ ý tứ của tiểu thư nhà mình cho hắn , hắn lập tức hiểu được , liền chạy vội trở về.

Hắn suýt nữa tầm nhìn hạn hẹp .

Hắn ôm quyền thi lễ với Tô Mạt : “Đa tạ Mạt nhi nhắc nhở ta.”

Tô Mạt cười xua tay,“Không cần cảm tạ ta, chúng ta qua chỗ Tiền cô cô đi.”

Hắn từng giúp nàng , có qua có lại mới toại lòng nhau, nàng tự nhiên cũng muốn giúp hắn .

Đến nơi giải quyết sự vụ trong Vạn Xuân uyển , quả nhiên nhìn thấy Tiền cô cô bị bị người xay tới xoay lui đến chóng mặt , kẻ hỏi này , người hỏi kia , người người bận rộn .

Vừa thấy hai người đến , Tiền cô cô vội hành lễ, nhìn Tiền cô cô ngày thường thong thả tự nhiên nay bị quay mòng mòng . Hoàng Phủ Giác cười cười nhìn Tô Mạt .

Thật là một nha đầu thông minh .

Tiền cô cô cùng Lưu Ngọc là hai thân tín đắc lực bên người hoàng đế .

Sự tín nhiệm của hoàng đế dối với họ , những nhi tử ,nữ nhân bên người hoàng thượng sao có thể so sánh .

Hoàng Phủ Giác rất tôn trọng hai người họ. Hắn chưa bao xem mình là chủ tử trước mặt họ mà ngược lại còn dùng lễ ngộ đối với bậc trưởng bối , điều này thái tử xa không theo kịp hắn.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt để Kim Kết cùng Lăng Nhược bên mình , Thủy Muội cùng Hoàng Oanh phụ trách giám sát hạ nhân , thuận tiện cùng Tô gia bảo trì liên lạc , cũng không giúp gì được .Đám người A Lí cũng đã ở vườn hoa đợi lệnh , nếu có cần gì , Lăng Nhược sẽ truyền tin cho họ .Sau khi nhóm người Hoàng quý phi cùng thái tử rời đi , Tô Mạt bèn bảo Lăng Nhược đuổi theo Hoàng Phủ Giác , cho hắn biết bên phía Tiền cô cô có nhiều việc cần giải quyết , nhờ hắn ở lại giúp một tay .Khi Hoàng Phủ Giác quay lại chợt nhìn thấy Tô Mạt hướng hắn cười . Nụ cười của nàng dưới ánh đèn rạng rỡ mà kiều diễm khiền hắn lạc thần ngơ ngẩn .Tô Mạt không biết tâm tư của hắn, khoát tay áo, cười nói : “Hy vọng không có gây trở ngại Ngũ điện hạ hầu hạ thánh giá. Người nhiều lắm , chỉ sợ Tiền cô cô giải quyết không xuể.”Tuy nói là bách quan đi theo, nhưng những người đó đều là gia quyến sủng thần của hoàng đế , ngày thường mắt cao hơn đầu , làm sao để các thái giám vào mắt mình ? Vì thế nên Tô Mạt tự chủ trương để Hoàng Phủ Giác khoan hãy đến chỗ hoàng thượng mà giúp Tiền cô cô trước .Có hoàng tử được hoàng thượng sủng ái ra mặt , hơn nữa vị này thanh danh lại tốt , mọi người tự nhiên nể mặt mà nghe theo .Ban đầu , Hoàng Phủ Giác định cùng thái tử đến tẩm cung hoàng đế thỉnh an . Khi Lăng Nhược tìm hắn , nói rõ ý tứ của tiểu thư nhà mình cho hắn , hắn lập tức hiểu được , liền chạy vội trở về.Hắn suýt nữa tầm nhìn hạn hẹp .Hắn ôm quyền thi lễ với Tô Mạt : “Đa tạ Mạt nhi nhắc nhở ta.”Tô Mạt cười xua tay,“Không cần cảm tạ ta, chúng ta qua chỗ Tiền cô cô đi.”Hắn từng giúp nàng , có qua có lại mới toại lòng nhau, nàng tự nhiên cũng muốn giúp hắn .Đến nơi giải quyết sự vụ trong Vạn Xuân uyển , quả nhiên nhìn thấy Tiền cô cô bị bị người xay tới xoay lui đến chóng mặt , kẻ hỏi này , người hỏi kia , người người bận rộn .Vừa thấy hai người đến , Tiền cô cô vội hành lễ, nhìn Tiền cô cô ngày thường thong thả tự nhiên nay bị quay mòng mòng . Hoàng Phủ Giác cười cười nhìn Tô Mạt .Thật là một nha đầu thông minh .Tiền cô cô cùng Lưu Ngọc là hai thân tín đắc lực bên người hoàng đế .Sự tín nhiệm của hoàng đế dối với họ , những nhi tử ,nữ nhân bên người hoàng thượng sao có thể so sánh .Hoàng Phủ Giác rất tôn trọng hai người họ. Hắn chưa bao xem mình là chủ tử trước mặt họ mà ngược lại còn dùng lễ ngộ đối với bậc trưởng bối , điều này thái tử xa không theo kịp hắn.

Chương 990: Phong ba tiết thượng tị 03