Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 998: Sát khí đột kích 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Những sự tình khác thì mặc kệ.Vẻ bạo ngược trên người nam tử bao vây lấy nàng, trộn lẫn một cỗ hơi thở Long Tiên Hương, cách một lớp y phục mỏng manh là cơ bắp rắn chắc.Tuy rằng bản thân đang trong cảnh ngộ nguy hiểm, Tô Mạt lại tận lực trầm tĩnh lại, lạnh lùng nói:“Thái tử điện hạ, ngươi muốn như thế nào?”Nàng thế nhưng chẳng những không sợ hãi hoảng loanj, ngược lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ chất vấn hắn.Bị một tiểu nha đầu như thế nghi ngờ, hắn cũng không lại che lấp, hừ lạnh một tiếng.Trong bóng đêm, thanh âm lạnh băng, hơi thở không vững, hơi thở Long Tiên Hương hỗn loạn xâm nhập chóp mũi của nàng.Tô Mạt biết hiện tại đánh không lại hắn, nhưng nàng vốn sẽ không dựa vào vũ lực để giải quyết vấn đề.Đánh nhau cũng không phải trách nhiệm của nàng.“Điện hạ, ngươi như vậy sẽ làm chính ngươi lâm vào vòng phiền toái.”Hoàng Phủ Cẩn nếu biết, sẽ không bỏ qua cho hắn.Hoàng đế nếu biết, cũng sẽ trách cứ hắn.Chọc giận nàng, nàng sẽ không tiếc hết thảy trả thù hắn.Trong bóng đêm, hô hấp của thái tử dồn dập lên, hắn cúi đầu, sợi tóc phân tán xuống dưới, dừng ở trên mặt Tô Mạt, nàng nhíu mi, nghiêng đầu qua.Hắn ghé sát lỗ tai nàng, lạnh lùng nói:“Ngươi quyết định cùng Hoàng Phủ Giác chung chiến tuyến sao?”Tiếng nói vừa dứt, Tô Mạt liền cảm giác thân thể hắn cứng đơ, mang theo một cỗ sát khí sắc bén, làm cho nàng cơ hồ không thể mở miệng được.Thái tử không hổ là nhi tử của Thủ Chính đế, cho dù không phải là ưu tú nhất, trên thế gian này, cũng là vạn dặm mới tìm được một người.Tô Mạt dứt khoát thả lỏng không giãy dụa, giống như hắn mặt ngoài bình tĩnh, nội tâm thô bạo, một khi chọc giận hắn, người chịu thiệt là nàng.Hắn động sát khí, lúc này, Lăng Nhược không ở bên cạnh nàng, hắn có thể giết nàng.Hắn một tay đặt lên chiếc gáy mảnh khảnh, tay kia thì dừng ở trên vòng eo thon nhỏ tinh tế của của nàng, tinh thần Tô Mạt lập tức lại không thể ức chế căng thẳng lên.Thoạt nhìn, hắn muỗn vặn gãy cổ nàng?Đây là phản ứng bản năng của thân thể, không phải đầu óc có thể khống chế.“Nha đầu, ta đang đợi đáp án của ngươi.”Bờ môi hắn cơ hồ dán tại trên cái trán, hơi thở không chút nào né tránh phun lên da thịt của nàng, nàng cơ hồ có thể cảm giác được độ ấm trên môi hắn, lạnh lẽo vô cùng.Trong bóng đêm, tư thế như thế, ái muội đến cực điểm, lại sát khí bắn tứ phía.Tô Mạt cũng không cảm thấy có gì ái muội, lông tơ toàn thân nàng đều cơ hồ dựng đứng.Nàng tận lực bảo trì tâm tình bình thản, không cần bối rối, không cần kích động, lại càng không muốn phẫn nộ.
Những sự tình khác thì mặc kệ.
Vẻ bạo ngược trên người nam tử bao vây lấy nàng, trộn lẫn một cỗ hơi thở
Long Tiên Hương, cách một lớp y phục mỏng manh là cơ bắp rắn chắc.
Tuy rằng bản thân đang trong cảnh ngộ nguy hiểm, Tô Mạt lại tận lực trầm
tĩnh lại, lạnh lùng nói:“Thái tử điện hạ, ngươi muốn như thế nào?”
Nàng thế nhưng chẳng những không sợ hãi hoảng loanj, ngược lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ chất vấn hắn.
Bị một tiểu nha đầu như thế nghi ngờ, hắn cũng không lại che lấp, hừ lạnh một tiếng.
Trong bóng đêm, thanh âm lạnh băng, hơi thở không vững, hơi thở Long Tiên Hương hỗn loạn xâm nhập chóp mũi của nàng.
Tô Mạt biết hiện tại đánh không lại hắn, nhưng nàng vốn sẽ không dựa vào vũ lực để giải quyết vấn đề.
Đánh nhau cũng không phải trách nhiệm của nàng.
“Điện hạ, ngươi như vậy sẽ làm chính ngươi lâm vào vòng phiền toái.”
Hoàng Phủ Cẩn nếu biết, sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hoàng đế nếu biết, cũng sẽ trách cứ hắn.
Chọc giận nàng, nàng sẽ không tiếc hết thảy trả thù hắn.
Trong bóng đêm, hô hấp của thái tử dồn dập lên, hắn cúi đầu, sợi tóc phân tán xuống dưới, dừng ở trên mặt Tô Mạt, nàng nhíu mi, nghiêng đầu qua.
Hắn ghé sát lỗ tai nàng, lạnh lùng nói:“Ngươi quyết định cùng Hoàng Phủ Giác chung chiến tuyến sao?”
Tiếng nói vừa dứt, Tô Mạt liền cảm giác thân thể hắn cứng đơ, mang theo một
cỗ sát khí sắc bén, làm cho nàng cơ hồ không thể mở miệng được.
Thái tử không hổ là nhi tử của Thủ Chính đế, cho dù không phải là ưu tú
nhất, trên thế gian này, cũng là vạn dặm mới tìm được một người.
Tô Mạt dứt khoát thả lỏng không giãy dụa, giống như hắn mặt ngoài bình
tĩnh, nội tâm thô bạo, một khi chọc giận hắn, người chịu thiệt là nàng.
Hắn động sát khí, lúc này, Lăng Nhược không ở bên cạnh nàng, hắn có thể giết nàng.
Hắn một tay đặt lên chiếc gáy mảnh khảnh, tay kia thì dừng ở trên vòng eo
thon nhỏ tinh tế của của nàng, tinh thần Tô Mạt lập tức lại không thể ức chế căng thẳng lên.
Thoạt nhìn, hắn muỗn vặn gãy cổ nàng?
Đây là phản ứng bản năng của thân thể, không phải đầu óc có thể khống chế.
“Nha đầu, ta đang đợi đáp án của ngươi.”
Bờ môi hắn cơ hồ dán tại trên cái trán, hơi thở không chút nào né tránh
phun lên da thịt của nàng, nàng cơ hồ có thể cảm giác được độ ấm trên
môi hắn, lạnh lẽo vô cùng.
Trong bóng đêm, tư thế như thế, ái muội đến cực điểm, lại sát khí bắn tứ phía.
Tô Mạt cũng không cảm thấy có gì ái muội, lông tơ toàn thân nàng đều cơ hồ dựng đứng.
Nàng tận lực bảo trì tâm tình bình thản, không cần bối rối, không cần kích động, lại càng không muốn phẫn nộ.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Những sự tình khác thì mặc kệ.Vẻ bạo ngược trên người nam tử bao vây lấy nàng, trộn lẫn một cỗ hơi thở Long Tiên Hương, cách một lớp y phục mỏng manh là cơ bắp rắn chắc.Tuy rằng bản thân đang trong cảnh ngộ nguy hiểm, Tô Mạt lại tận lực trầm tĩnh lại, lạnh lùng nói:“Thái tử điện hạ, ngươi muốn như thế nào?”Nàng thế nhưng chẳng những không sợ hãi hoảng loanj, ngược lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ chất vấn hắn.Bị một tiểu nha đầu như thế nghi ngờ, hắn cũng không lại che lấp, hừ lạnh một tiếng.Trong bóng đêm, thanh âm lạnh băng, hơi thở không vững, hơi thở Long Tiên Hương hỗn loạn xâm nhập chóp mũi của nàng.Tô Mạt biết hiện tại đánh không lại hắn, nhưng nàng vốn sẽ không dựa vào vũ lực để giải quyết vấn đề.Đánh nhau cũng không phải trách nhiệm của nàng.“Điện hạ, ngươi như vậy sẽ làm chính ngươi lâm vào vòng phiền toái.”Hoàng Phủ Cẩn nếu biết, sẽ không bỏ qua cho hắn.Hoàng đế nếu biết, cũng sẽ trách cứ hắn.Chọc giận nàng, nàng sẽ không tiếc hết thảy trả thù hắn.Trong bóng đêm, hô hấp của thái tử dồn dập lên, hắn cúi đầu, sợi tóc phân tán xuống dưới, dừng ở trên mặt Tô Mạt, nàng nhíu mi, nghiêng đầu qua.Hắn ghé sát lỗ tai nàng, lạnh lùng nói:“Ngươi quyết định cùng Hoàng Phủ Giác chung chiến tuyến sao?”Tiếng nói vừa dứt, Tô Mạt liền cảm giác thân thể hắn cứng đơ, mang theo một cỗ sát khí sắc bén, làm cho nàng cơ hồ không thể mở miệng được.Thái tử không hổ là nhi tử của Thủ Chính đế, cho dù không phải là ưu tú nhất, trên thế gian này, cũng là vạn dặm mới tìm được một người.Tô Mạt dứt khoát thả lỏng không giãy dụa, giống như hắn mặt ngoài bình tĩnh, nội tâm thô bạo, một khi chọc giận hắn, người chịu thiệt là nàng.Hắn động sát khí, lúc này, Lăng Nhược không ở bên cạnh nàng, hắn có thể giết nàng.Hắn một tay đặt lên chiếc gáy mảnh khảnh, tay kia thì dừng ở trên vòng eo thon nhỏ tinh tế của của nàng, tinh thần Tô Mạt lập tức lại không thể ức chế căng thẳng lên.Thoạt nhìn, hắn muỗn vặn gãy cổ nàng?Đây là phản ứng bản năng của thân thể, không phải đầu óc có thể khống chế.“Nha đầu, ta đang đợi đáp án của ngươi.”Bờ môi hắn cơ hồ dán tại trên cái trán, hơi thở không chút nào né tránh phun lên da thịt của nàng, nàng cơ hồ có thể cảm giác được độ ấm trên môi hắn, lạnh lẽo vô cùng.Trong bóng đêm, tư thế như thế, ái muội đến cực điểm, lại sát khí bắn tứ phía.Tô Mạt cũng không cảm thấy có gì ái muội, lông tơ toàn thân nàng đều cơ hồ dựng đứng.Nàng tận lực bảo trì tâm tình bình thản, không cần bối rối, không cần kích động, lại càng không muốn phẫn nộ.