Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1006: Điều kiện cùng cơ hội hợp tác 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sau đó hoàng đế tựa như có chút mệt mỏi, liền đi Noãn Xuân các ở bên trong uyển để nghỉ ngơi, cho phép chúng thần tử ở đó tự vui chơi, đợi đến giờ Ngọ sẽ dự tiệc ( 11h-13h), sau giờ Ngọ quân thần sẽ cùng nhau di giá đến Thiếu Xuân viên, cùng nhau thưởng thức trận đấu lớn môn mã cầu của hoàng gia.Tô Mạt nhẹ nhàng bước, đánh giá mọi người trong uyển.Các vị các đại thần hơn phân nửa đều cười vui vẻ bên ngoài, cúi đầu đầy bụng tâm sự, điều chỉnh tâm tình.Phụ thân mình vẫn như thường, lúc trầm tư sắc mặt lạnh lùng, lúc nói chuyện với người khác trên mặt có mang theo nụ cười nhẹ.Nhưng vị Tống tướng kia, một bộ dáng vui sướng, cơ hồ tất cả đại thần đều đi hành lễ với hắn, có chút người còn thập phần nịnh nọt, vây quanh bên người hắn nịnh hót, bàn luận khoác loác không dứt tai.Ngoài ra có Hữu tướng, Tả đại nhân …vv đều tụ nhóm ba hoặc năm người tùy ý tham quan, nói chuyện, thưởng thức cảnh.Mà các phu nhân các tiểu thư, thì ganh đua sắc đẹp, trang điểm đến nỗi ai cũng có nét đặc sắc riêng, tóm lại nhất định phải để lại chút ấn tượng sâu sắc nhất cho người khác.Dù sao ngày thường tiến cung diện kiến, đều phải dựa vào phẩm cấp để trang điểm, không có cơ hội tự mình phát huy, giống như vậy bây giờ có thể tự trang điểm ăn vận, ai cũng xuất kì chiêu, cũng chỉ có ở ngoài cung mới có cơ hội.Nam nhân bên trong coi Tống tướng như người cầm đầu, đại đội nhân mã tụ lại ở Phong Hoa đình đàm luận vui vẻ, mà các phu nhân tự nhiên cũng hơn phân nửa cũng tôn kính Tống phu nhân, tụ tập ở trong Tẩm Hương đình nói chuyện phiếm.Đương nhiên, chính yếu là vì tận khả năng bày ra hết những sự chuẩn bị dày công của mình cho lễ đạp thanh này, muốn từ trong ánh mắt người khác có thể nhìn được sự hâm mộ cùng ngạc nhiên.Một ít người không giỏi xu nịnh a dua, hoặc là thường ngày liền không quá nịnh hót chỉ chào hỏi qua loa, theo cấp bậc rồi tản đi chờ buổi trưa dự yến tiệc.Tô Mạt dạo qua một vòng, ở một hòn giả sơn đối diện tìm được nhóm ba người Tả phu nhân, bên cạnh các nàng còn có bốn năm nữ hài tử tuổi trẻ xinh đẹp đang đấu cỏ.Tả phu nhân tuy rằng mặc bộ đồ mới, nhưng cũng không cố ý trang điểm, khả năng bởi vì cũng không xinh đẹp, cho nên cũng không cần dùng đến hoa phục mĩ sức để tôn bản thân lên, như vậy, cũng sẽ không sẽ bị hoa phục che mất đi, khí chất trầm ổn của chính mình ngược lại càng thêm tươi sáng.Lúc này vị Trần phu nhân kia giương mắt nhìn thấy nàng, kinh ngạc nhìn nàng một cái, quay đầu nói cùng với Tần phu nhân cùng Tả phu nhân.Tô Mạt vừa muốn tiến lên, lại bị người khác cầm tay, cũng là Hoàng Phủ Cẩn chia hoa rẽ liễu từ trong hòn giả sơn xuyên tới đây.Hắn không thấy ba vị phu nhân, chỉ nói nàng nghịch ngợm, con ngươi đen nhìn nàng chăm chú,“Trốn ở chỗ này làm cái gì? Bệ hạ nơi đó có ban xuống loại điểm tâm xốp dòn, qua đó ăn đi.”
Sau đó hoàng đế tựa
như có chút mệt mỏi, liền đi Noãn Xuân các ở bên trong uyển để nghỉ
ngơi, cho phép chúng thần tử ở đó tự vui chơi, đợi đến giờ Ngọ sẽ dự
tiệc ( 11h-13h), sau giờ Ngọ quân thần sẽ cùng nhau di giá đến Thiếu
Xuân viên, cùng nhau thưởng thức trận đấu lớn môn mã cầu của hoàng gia.
Tô Mạt nhẹ nhàng bước, đánh giá mọi người trong uyển.
Các vị các đại thần hơn phân nửa đều cười vui vẻ bên ngoài, cúi đầu đầy bụng tâm sự, điều chỉnh tâm tình.
Phụ thân mình vẫn như thường, lúc trầm tư sắc mặt lạnh lùng, lúc nói chuyện với người khác trên mặt có mang theo nụ cười nhẹ.
Nhưng vị Tống tướng kia, một bộ dáng vui sướng, cơ hồ tất cả đại thần đều đi
hành lễ với hắn, có chút người còn thập phần nịnh nọt, vây quanh bên
người hắn nịnh hót, bàn luận khoác loác không dứt tai.
Ngoài ra có Hữu tướng, Tả đại nhân …vv đều tụ nhóm ba hoặc năm người tùy ý tham quan, nói chuyện, thưởng thức cảnh.
Mà các phu nhân các tiểu thư, thì ganh đua sắc đẹp, trang điểm đến nỗi ai
cũng có nét đặc sắc riêng, tóm lại nhất định phải để lại chút ấn tượng
sâu sắc nhất cho người khác.
Dù sao ngày thường tiến cung diện
kiến, đều phải dựa vào phẩm cấp để trang điểm, không có cơ hội tự mình
phát huy, giống như vậy bây giờ có thể tự trang điểm ăn vận, ai cũng
xuất kì chiêu, cũng chỉ có ở ngoài cung mới có cơ hội.
Nam nhân
bên trong coi Tống tướng như người cầm đầu, đại đội nhân mã tụ lại ở
Phong Hoa đình đàm luận vui vẻ, mà các phu nhân tự nhiên cũng hơn phân
nửa cũng tôn kính Tống phu nhân, tụ tập ở trong Tẩm Hương đình nói
chuyện phiếm.
Đương nhiên, chính yếu là vì tận khả năng bày ra
hết những sự chuẩn bị dày công của mình cho lễ đạp thanh này, muốn từ
trong ánh mắt người khác có thể nhìn được sự hâm mộ cùng ngạc nhiên.
Một ít người không giỏi xu nịnh a dua, hoặc là thường ngày liền không quá
nịnh hót chỉ chào hỏi qua loa, theo cấp bậc rồi tản đi chờ buổi trưa dự
yến tiệc.
Tô Mạt dạo qua một vòng, ở một hòn giả sơn đối diện tìm được nhóm ba người Tả phu nhân, bên cạnh các nàng còn có bốn năm nữ hài tử tuổi trẻ xinh đẹp đang đấu cỏ.
Tả phu nhân tuy rằng mặc bộ đồ mới, nhưng cũng không cố ý trang điểm, khả năng bởi vì cũng không xinh
đẹp, cho nên cũng không cần dùng đến hoa phục mĩ sức để tôn bản thân
lên, như vậy, cũng sẽ không sẽ bị hoa phục che mất đi, khí chất trầm ổn
của chính mình ngược lại càng thêm tươi sáng.
Lúc này vị Trần phu nhân kia giương mắt nhìn thấy nàng, kinh ngạc nhìn nàng một cái, quay
đầu nói cùng với Tần phu nhân cùng Tả phu nhân.
Tô Mạt vừa muốn tiến lên, lại bị người khác cầm tay, cũng là Hoàng Phủ Cẩn chia hoa rẽ liễu từ trong hòn giả sơn xuyên tới đây.
Hắn không thấy ba vị phu nhân, chỉ nói nàng nghịch ngợm, con ngươi đen nhìn nàng chăm chú,“Trốn ở chỗ này làm cái gì? Bệ hạ nơi đó có ban xuống
loại điểm tâm xốp dòn, qua đó ăn đi.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sau đó hoàng đế tựa như có chút mệt mỏi, liền đi Noãn Xuân các ở bên trong uyển để nghỉ ngơi, cho phép chúng thần tử ở đó tự vui chơi, đợi đến giờ Ngọ sẽ dự tiệc ( 11h-13h), sau giờ Ngọ quân thần sẽ cùng nhau di giá đến Thiếu Xuân viên, cùng nhau thưởng thức trận đấu lớn môn mã cầu của hoàng gia.Tô Mạt nhẹ nhàng bước, đánh giá mọi người trong uyển.Các vị các đại thần hơn phân nửa đều cười vui vẻ bên ngoài, cúi đầu đầy bụng tâm sự, điều chỉnh tâm tình.Phụ thân mình vẫn như thường, lúc trầm tư sắc mặt lạnh lùng, lúc nói chuyện với người khác trên mặt có mang theo nụ cười nhẹ.Nhưng vị Tống tướng kia, một bộ dáng vui sướng, cơ hồ tất cả đại thần đều đi hành lễ với hắn, có chút người còn thập phần nịnh nọt, vây quanh bên người hắn nịnh hót, bàn luận khoác loác không dứt tai.Ngoài ra có Hữu tướng, Tả đại nhân …vv đều tụ nhóm ba hoặc năm người tùy ý tham quan, nói chuyện, thưởng thức cảnh.Mà các phu nhân các tiểu thư, thì ganh đua sắc đẹp, trang điểm đến nỗi ai cũng có nét đặc sắc riêng, tóm lại nhất định phải để lại chút ấn tượng sâu sắc nhất cho người khác.Dù sao ngày thường tiến cung diện kiến, đều phải dựa vào phẩm cấp để trang điểm, không có cơ hội tự mình phát huy, giống như vậy bây giờ có thể tự trang điểm ăn vận, ai cũng xuất kì chiêu, cũng chỉ có ở ngoài cung mới có cơ hội.Nam nhân bên trong coi Tống tướng như người cầm đầu, đại đội nhân mã tụ lại ở Phong Hoa đình đàm luận vui vẻ, mà các phu nhân tự nhiên cũng hơn phân nửa cũng tôn kính Tống phu nhân, tụ tập ở trong Tẩm Hương đình nói chuyện phiếm.Đương nhiên, chính yếu là vì tận khả năng bày ra hết những sự chuẩn bị dày công của mình cho lễ đạp thanh này, muốn từ trong ánh mắt người khác có thể nhìn được sự hâm mộ cùng ngạc nhiên.Một ít người không giỏi xu nịnh a dua, hoặc là thường ngày liền không quá nịnh hót chỉ chào hỏi qua loa, theo cấp bậc rồi tản đi chờ buổi trưa dự yến tiệc.Tô Mạt dạo qua một vòng, ở một hòn giả sơn đối diện tìm được nhóm ba người Tả phu nhân, bên cạnh các nàng còn có bốn năm nữ hài tử tuổi trẻ xinh đẹp đang đấu cỏ.Tả phu nhân tuy rằng mặc bộ đồ mới, nhưng cũng không cố ý trang điểm, khả năng bởi vì cũng không xinh đẹp, cho nên cũng không cần dùng đến hoa phục mĩ sức để tôn bản thân lên, như vậy, cũng sẽ không sẽ bị hoa phục che mất đi, khí chất trầm ổn của chính mình ngược lại càng thêm tươi sáng.Lúc này vị Trần phu nhân kia giương mắt nhìn thấy nàng, kinh ngạc nhìn nàng một cái, quay đầu nói cùng với Tần phu nhân cùng Tả phu nhân.Tô Mạt vừa muốn tiến lên, lại bị người khác cầm tay, cũng là Hoàng Phủ Cẩn chia hoa rẽ liễu từ trong hòn giả sơn xuyên tới đây.Hắn không thấy ba vị phu nhân, chỉ nói nàng nghịch ngợm, con ngươi đen nhìn nàng chăm chú,“Trốn ở chỗ này làm cái gì? Bệ hạ nơi đó có ban xuống loại điểm tâm xốp dòn, qua đó ăn đi.”