Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1007: Điều kiện cùng cơ hội hợp tác 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt hơi mân mê môi, giận hắn liếc một cái, hắn luôn coi nàng như tiểu cô nương tử, cứ lạt lại dùng chút ăn để dụ nàng, lát lại tặng chút trang sức trân châu để trang điểm, thật là!Dư quang nàng thoáng nhìn ba vị phu nhân lại đây, vội đẩy Hoàng Phủ Cẩn để hắn trốn đi, Hoàng Phủ Cẩn bất đắc dĩ, không thể làm trái ý nàng, đành phải xoay người vào trong động hòn giả sơn.Hòn gỉa sơn đó thế nhưng bên trong có thông đạo, xa xa mơ hồ có thanh âm người nói chuyện truyền đến, còn có thanh âm của vài tiểu hài tử vui đùa ầm ĩ.Tô Mạt cười hành lễ với ba vị phu nhân.Trần phu nhân cười nói:“Chúng ta thế vậy mà sơ suất, quả thật là ánh mắt thiển cận.”Tô Mạt cười dài nói:“Phu nhân khiêm tốn ,” Nàng nhìn Tả phu nhân cùng Tần phu nhân một cái, Trần phu nhân khả năng chất phác phúc hậu hơn, nhưng hai vị này tâm tư nhanh nhẹn hoạt bát, khẳng định sẽ đoán được thân phận nàng.Quả nhiên, Tần phu nhân mỉm cười, hơi cúi đầu thăm hỏi nàng, còn Tả phu nhân lại trực tiếp hỏi:“Tô tiểu thư ở Hương lâu cố ý chiếu cố chúng ta, lại không xưng tên họ, xin hỏi có điều yêu cầu gì?”Tô Mạt thích nàng trực tiếp, đối mặt với Tả phu nhân hơi kèm theo giọng điệu chỉ trích lại cũng không xấu hổ, cũng đi thẳng vào vấn đề nói:“Trước khi biết được nhà mẹ đẻ Tả phu nhân, ta quả thật chỉ là xuất phát từ sự tôn kính đối với ba vị phu nhân đây, cũng quả thật là bởi vì sự thanh liêm của ba vị đại nhân. Biết được bôi cảnh vô cùng lợi hại của Tả phu nhân, ta cũng thật sự nảy sinh tâm tư kết bạn, dù sao, ta cũng được coi là một thương nhân, cũng muốn tìm đại thương gia có thực lực nhất đáng giá tin cậy nhất để hợp tác.”Nàng cùng Tả phu nhân nói chuyện, không coi mình là đứa nhỏ, mà là trực tiếp tỏ rõ vị trí của mình, nâng địa vị của chính mình lên cũng không làm thấp đi người khác, ngược lại không để dấu vết có tung hô người khác.Nàng biết Tả phu nhân người khôn khéo nhìn thấu suốt tình hình như vậy, là không thích người ta quanh co lòng vòng.Quả nhiên, nàng nhìn thấy từ trên mặt của ba người có sự phản ứng khác nhau.Trần phu nhân tựa hồ có điểm khiếp sợ, khả năng cảm thấy nàng rất trực tiếp.Tần phu nhân sắc mặt như thường, trong mắt lại hiện lên một chút dị sắc.Mà Tô Mạt coi trọng Tả phu nhân, cười không che lấp chút nào, tán dương:“Tô tiểu thư sảng khoái, lại là người cực có đầu thương nhân, lần tới ta sẽ viết phong thư gửi gia phụ, kêu gia phụ phái chuyên gia đến cùng Tô tiểu thư đàm phán.”Hương lâu, Hoa Phố của Tô Mạt, Tả phu nhân đương nhiên có chút biết tới, phán đoán nàng là kinh thương kỳ tài hiếm có, lúc trước phụ thân mơ hồ cũng có đề cập qua.
Tô Mạt hơi mân mê môi, giận hắn liếc một cái, hắn luôn coi nàng như tiểu cô nương tử, cứ lạt
lại dùng chút ăn để dụ nàng, lát lại tặng chút trang sức trân châu để
trang điểm, thật là!
Dư quang nàng thoáng nhìn ba vị phu nhân lại đây, vội đẩy Hoàng Phủ Cẩn để hắn trốn đi, Hoàng Phủ Cẩn bất đắc dĩ,
không thể làm trái ý nàng, đành phải xoay người vào trong động hòn giả
sơn.
Hòn gỉa sơn đó thế nhưng bên trong có thông đạo, xa xa mơ hồ có thanh âm người nói chuyện truyền đến, còn có thanh âm của vài tiểu
hài tử vui đùa ầm ĩ.
Tô Mạt cười hành lễ với ba vị phu nhân.
Trần phu nhân cười nói:“Chúng ta thế vậy mà sơ suất, quả thật là ánh mắt thiển cận.”
Tô Mạt cười dài nói:“Phu nhân khiêm tốn ,” Nàng nhìn Tả phu nhân cùng Tần
phu nhân một cái, Trần phu nhân khả năng chất phác phúc hậu hơn, nhưng
hai vị này tâm tư nhanh nhẹn hoạt bát, khẳng định sẽ đoán được thân phận nàng.
Quả nhiên, Tần phu nhân mỉm cười, hơi cúi đầu thăm hỏi
nàng, còn Tả phu nhân lại trực tiếp hỏi:“Tô tiểu thư ở Hương lâu cố ý
chiếu cố chúng ta, lại không xưng tên họ, xin hỏi có điều yêu cầu gì?”
Tô Mạt thích nàng trực tiếp, đối mặt với Tả phu nhân hơi kèm theo giọng
điệu chỉ trích lại cũng không xấu hổ, cũng đi thẳng vào vấn đề
nói:“Trước khi biết được nhà mẹ đẻ Tả phu nhân, ta quả thật chỉ là xuất
phát từ sự tôn kính đối với ba vị phu nhân đây, cũng quả thật là bởi vì
sự thanh liêm của ba vị đại nhân. Biết được bôi cảnh vô cùng lợi hại của Tả phu nhân, ta cũng thật sự nảy sinh tâm tư kết bạn, dù sao, ta cũng
được coi là một thương nhân, cũng muốn tìm đại thương gia có thực lực
nhất đáng giá tin cậy nhất để hợp tác.”
Nàng cùng Tả phu nhân nói chuyện, không coi mình là đứa nhỏ, mà là trực tiếp tỏ rõ vị trí của
mình, nâng địa vị của chính mình lên cũng không làm thấp đi người khác,
ngược lại không để dấu vết có tung hô người khác.
Nàng biết Tả phu nhân người khôn khéo nhìn thấu suốt tình hình như vậy, là không thích người ta quanh co lòng vòng.
Quả nhiên, nàng nhìn thấy từ trên mặt của ba người có sự phản ứng khác nhau.
Trần phu nhân tựa hồ có điểm khiếp sợ, khả năng cảm thấy nàng rất trực tiếp.
Tần phu nhân sắc mặt như thường, trong mắt lại hiện lên một chút dị sắc.
Mà Tô Mạt coi trọng Tả phu nhân, cười không che lấp chút nào, tán
dương:“Tô tiểu thư sảng khoái, lại là người cực có đầu thương nhân, lần
tới ta sẽ viết phong thư gửi gia phụ, kêu gia phụ phái chuyên gia đến
cùng Tô tiểu thư đàm phán.”
Hương lâu, Hoa Phố của Tô Mạt, Tả phu nhân đương nhiên có chút biết tới, phán đoán nàng là kinh thương kỳ tài hiếm có, lúc trước phụ thân mơ hồ cũng có đề cập qua.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt hơi mân mê môi, giận hắn liếc một cái, hắn luôn coi nàng như tiểu cô nương tử, cứ lạt lại dùng chút ăn để dụ nàng, lát lại tặng chút trang sức trân châu để trang điểm, thật là!Dư quang nàng thoáng nhìn ba vị phu nhân lại đây, vội đẩy Hoàng Phủ Cẩn để hắn trốn đi, Hoàng Phủ Cẩn bất đắc dĩ, không thể làm trái ý nàng, đành phải xoay người vào trong động hòn giả sơn.Hòn gỉa sơn đó thế nhưng bên trong có thông đạo, xa xa mơ hồ có thanh âm người nói chuyện truyền đến, còn có thanh âm của vài tiểu hài tử vui đùa ầm ĩ.Tô Mạt cười hành lễ với ba vị phu nhân.Trần phu nhân cười nói:“Chúng ta thế vậy mà sơ suất, quả thật là ánh mắt thiển cận.”Tô Mạt cười dài nói:“Phu nhân khiêm tốn ,” Nàng nhìn Tả phu nhân cùng Tần phu nhân một cái, Trần phu nhân khả năng chất phác phúc hậu hơn, nhưng hai vị này tâm tư nhanh nhẹn hoạt bát, khẳng định sẽ đoán được thân phận nàng.Quả nhiên, Tần phu nhân mỉm cười, hơi cúi đầu thăm hỏi nàng, còn Tả phu nhân lại trực tiếp hỏi:“Tô tiểu thư ở Hương lâu cố ý chiếu cố chúng ta, lại không xưng tên họ, xin hỏi có điều yêu cầu gì?”Tô Mạt thích nàng trực tiếp, đối mặt với Tả phu nhân hơi kèm theo giọng điệu chỉ trích lại cũng không xấu hổ, cũng đi thẳng vào vấn đề nói:“Trước khi biết được nhà mẹ đẻ Tả phu nhân, ta quả thật chỉ là xuất phát từ sự tôn kính đối với ba vị phu nhân đây, cũng quả thật là bởi vì sự thanh liêm của ba vị đại nhân. Biết được bôi cảnh vô cùng lợi hại của Tả phu nhân, ta cũng thật sự nảy sinh tâm tư kết bạn, dù sao, ta cũng được coi là một thương nhân, cũng muốn tìm đại thương gia có thực lực nhất đáng giá tin cậy nhất để hợp tác.”Nàng cùng Tả phu nhân nói chuyện, không coi mình là đứa nhỏ, mà là trực tiếp tỏ rõ vị trí của mình, nâng địa vị của chính mình lên cũng không làm thấp đi người khác, ngược lại không để dấu vết có tung hô người khác.Nàng biết Tả phu nhân người khôn khéo nhìn thấu suốt tình hình như vậy, là không thích người ta quanh co lòng vòng.Quả nhiên, nàng nhìn thấy từ trên mặt của ba người có sự phản ứng khác nhau.Trần phu nhân tựa hồ có điểm khiếp sợ, khả năng cảm thấy nàng rất trực tiếp.Tần phu nhân sắc mặt như thường, trong mắt lại hiện lên một chút dị sắc.Mà Tô Mạt coi trọng Tả phu nhân, cười không che lấp chút nào, tán dương:“Tô tiểu thư sảng khoái, lại là người cực có đầu thương nhân, lần tới ta sẽ viết phong thư gửi gia phụ, kêu gia phụ phái chuyên gia đến cùng Tô tiểu thư đàm phán.”Hương lâu, Hoa Phố của Tô Mạt, Tả phu nhân đương nhiên có chút biết tới, phán đoán nàng là kinh thương kỳ tài hiếm có, lúc trước phụ thân mơ hồ cũng có đề cập qua.