Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1008: Điều kiện cùng cơ hội hợp tác 05

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhưng Tô Mạt lại là nữ nhi của Tô Quốc Công, lại được hoàng đế ưu ái, nếu nàng không chủ động mở miệng, đương nhiên không phải giới thương nhân có thể gặp là được, cho dù hắn là thiên hạ đệ nhất thương, so với hoàng gia tôn quý, cũng sẽ không được coi là gì hết.Bất quá Tô Mạt những ngày này có dò la qua, Tả phu nhân năm đó lấy thân phận tiểu thư nhà giàu gả cho thư sinh Tả Minh Thụy nghèo kiết xác, sau đó Tả Minh Thụy đi vào con đường làm quan. Nhiều lần chìm nổi, vào lục bộ, trở thành trọng thần.Bởi vì Thủ Chính đế vẫn theo chế độ trước của tiền triều chính sách ức thương, cho nên Tả phu nhân vì Tả đại nhân, cùng nhà mẹ đẻ mặt ngoài liên hệ ngày càng ít đi.Lần này nghe nàng ta khẳng nói muốn viết thư nói cùng Trầm lão gia tử, vậy cũng đủ thấy đối với Tô Mạt có sự tôn trọng, cơ hội hợp tác liền tăng lên, hơn nữa đối với sự phát triển kinh thương của Tô Mạt cũng là vô cùng tốt.Tuy rằng triều đình ức thương, nhưng vẫn như cũ có vô số người đi theo ngành này, thậm chí rất nhiều sĩ tử bỏ văn theo thương, bởi vì kinh thương lợi lớn, hơn nữa có nhiều người quả thật đọc sách không được, lại không giỏi trò luồn cúi, thăng quan vô vọng, lại lo lắng có mạo hiểm, không bằng kinh thương kiếm chút tiền thoải mái sống qua ngày.Thương nhân trong thiên hạ, muốn hợp tác cùng Trầm gia có vô số kể, phàm là có thể gia nhập, một đêm phất lên ngay.Cơ hội này, bị Tô Mạt như thế dễ dàng lấy được, nàng cảm thấy hơi kinh dị, nhưng cũng không có biểu hiện rõ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, bình tĩnh thong dong.Trần phu nhân cùng Tần phu nhân lại đang kinh hãi không nhỏ.Tô Mạt khiêm tốn mỉm cười, nói cảm tạ.Tả phu nhân lại nói:“Ta nghe nói bệ hạ sẽ kêu mọi người tham gia không ít cuộc thi, ta là người ham ăn, còn hy vọng Tô tiểu thư có thể mang lại cho chúng ta điểm tâm mỹ mị khác biệt.”Tô Mạt nao nao, Tả phu nhân vì sao đột nhiên nói điều này? Có thể hay không là có thâm ý khác?Tả phu nhân mỉm cười, đã muốn kéo cánh tay hai vị phu nhân xoay người đi rồi.Kim Kết luôn luôn đứng cạnh nàng cách đó không xa, bởi vì Hoàng Phủ Cẩn có mặt, cho nên ba vị phu nhân đi rồi nàng cũng không có đi theo.Nàng quay đầu thấy Lăng Nhược nhẹ nhàng bước tới, vội ngăn lại, miễn cho nàng gặp phải cảnh Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn nói chuyện riêng tư.Trên mặt Lăng Nhược không có biểu tình gì, nói với Kim Kết:“Lão phu nhân sai ta nói cho tiểu thư, hoàng quý phi cùng Lương phi vì tranh hơn thua, nói các tiểu thư cùng bọn nam tử giống nhau, cũng tổ chức trận đấu nào đó, phỏng chừng sẽ có kỵ xạ, điểm tâm, vẽ tranh, đánh cờ, đánh đàn ..vv, lão phu nhân nói tiểu thư cũng nên suy nghĩ.”Nói xong nàng liền trở về.

Nhưng Tô Mạt lại là nữ nhi của Tô Quốc Công, lại được hoàng đế ưu ái, nếu nàng không chủ động
mở miệng, đương nhiên không phải giới thương nhân có thể gặp là được,
cho dù hắn là thiên hạ đệ nhất thương, so với hoàng gia tôn quý, cũng sẽ không được coi là gì hết.

Bất quá Tô Mạt những ngày này có dò la qua, Tả phu nhân năm đó lấy thân phận tiểu thư nhà giàu gả cho thư sinh Tả Minh Thụy nghèo kiết xác, sau đó Tả Minh Thụy đi vào con đường làm
quan. Nhiều lần chìm nổi, vào lục bộ, trở thành trọng thần.

Bởi
vì Thủ Chính đế vẫn theo chế độ trước của tiền triều chính sách ức
thương, cho nên Tả phu nhân vì Tả đại nhân, cùng nhà mẹ đẻ mặt ngoài
liên hệ ngày càng ít đi.

Lần này nghe nàng ta khẳng nói muốn viết thư nói cùng Trầm lão gia tử, vậy cũng đủ thấy đối với Tô Mạt có sự tôn trọng, cơ hội hợp tác liền tăng lên, hơn nữa đối với sự phát triển kinh thương của Tô Mạt cũng là vô cùng tốt.

Tuy rằng triều đình ức
thương, nhưng vẫn như cũ có vô số người đi theo ngành này, thậm chí rất
nhiều sĩ tử bỏ văn theo thương, bởi vì kinh thương lợi lớn, hơn nữa có
nhiều người quả thật đọc sách không được, lại không giỏi trò luồn cúi,
thăng quan vô vọng, lại lo lắng có mạo hiểm, không bằng kinh thương kiếm chút tiền thoải mái sống qua ngày.

Thương nhân trong thiên hạ, muốn hợp tác cùng Trầm gia có vô số kể, phàm là có thể gia nhập, một đêm phất lên ngay.

Cơ hội này, bị Tô Mạt như thế dễ dàng lấy được, nàng cảm thấy hơi kinh dị, nhưng cũng không có biểu hiện rõ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, bình tĩnh thong dong.

Trần phu nhân cùng Tần phu nhân lại đang kinh hãi không nhỏ.

Tô Mạt khiêm tốn mỉm cười, nói cảm tạ.

Tả phu nhân lại nói:“Ta nghe nói bệ hạ sẽ kêu mọi người tham gia không ít
cuộc thi, ta là người ham ăn, còn hy vọng Tô tiểu thư có thể mang lại
cho chúng ta điểm tâm mỹ mị khác biệt.”

Tô Mạt nao nao, Tả phu nhân vì sao đột nhiên nói điều này? Có thể hay không là có thâm ý khác?

Tả phu nhân mỉm cười, đã muốn kéo cánh tay hai vị phu nhân xoay người đi rồi.

Kim Kết luôn luôn đứng cạnh nàng cách đó không xa, bởi vì Hoàng Phủ Cẩn có
mặt, cho nên ba vị phu nhân đi rồi nàng cũng không có đi theo.

Nàng quay đầu thấy Lăng Nhược nhẹ nhàng bước tới, vội ngăn lại, miễn cho
nàng gặp phải cảnh Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn nói chuyện riêng tư.

Trên mặt Lăng Nhược không có biểu tình gì, nói với Kim Kết:“Lão phu nhân sai ta nói cho tiểu thư, hoàng quý phi cùng Lương phi vì tranh hơn thua,
nói các tiểu thư cùng bọn nam tử giống nhau, cũng tổ chức trận đấu nào
đó, phỏng chừng sẽ có kỵ xạ, điểm tâm, vẽ tranh, đánh cờ, đánh đàn ..vv, lão phu nhân nói tiểu thư cũng nên suy nghĩ.”

Nói xong nàng liền trở về.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhưng Tô Mạt lại là nữ nhi của Tô Quốc Công, lại được hoàng đế ưu ái, nếu nàng không chủ động mở miệng, đương nhiên không phải giới thương nhân có thể gặp là được, cho dù hắn là thiên hạ đệ nhất thương, so với hoàng gia tôn quý, cũng sẽ không được coi là gì hết.Bất quá Tô Mạt những ngày này có dò la qua, Tả phu nhân năm đó lấy thân phận tiểu thư nhà giàu gả cho thư sinh Tả Minh Thụy nghèo kiết xác, sau đó Tả Minh Thụy đi vào con đường làm quan. Nhiều lần chìm nổi, vào lục bộ, trở thành trọng thần.Bởi vì Thủ Chính đế vẫn theo chế độ trước của tiền triều chính sách ức thương, cho nên Tả phu nhân vì Tả đại nhân, cùng nhà mẹ đẻ mặt ngoài liên hệ ngày càng ít đi.Lần này nghe nàng ta khẳng nói muốn viết thư nói cùng Trầm lão gia tử, vậy cũng đủ thấy đối với Tô Mạt có sự tôn trọng, cơ hội hợp tác liền tăng lên, hơn nữa đối với sự phát triển kinh thương của Tô Mạt cũng là vô cùng tốt.Tuy rằng triều đình ức thương, nhưng vẫn như cũ có vô số người đi theo ngành này, thậm chí rất nhiều sĩ tử bỏ văn theo thương, bởi vì kinh thương lợi lớn, hơn nữa có nhiều người quả thật đọc sách không được, lại không giỏi trò luồn cúi, thăng quan vô vọng, lại lo lắng có mạo hiểm, không bằng kinh thương kiếm chút tiền thoải mái sống qua ngày.Thương nhân trong thiên hạ, muốn hợp tác cùng Trầm gia có vô số kể, phàm là có thể gia nhập, một đêm phất lên ngay.Cơ hội này, bị Tô Mạt như thế dễ dàng lấy được, nàng cảm thấy hơi kinh dị, nhưng cũng không có biểu hiện rõ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, bình tĩnh thong dong.Trần phu nhân cùng Tần phu nhân lại đang kinh hãi không nhỏ.Tô Mạt khiêm tốn mỉm cười, nói cảm tạ.Tả phu nhân lại nói:“Ta nghe nói bệ hạ sẽ kêu mọi người tham gia không ít cuộc thi, ta là người ham ăn, còn hy vọng Tô tiểu thư có thể mang lại cho chúng ta điểm tâm mỹ mị khác biệt.”Tô Mạt nao nao, Tả phu nhân vì sao đột nhiên nói điều này? Có thể hay không là có thâm ý khác?Tả phu nhân mỉm cười, đã muốn kéo cánh tay hai vị phu nhân xoay người đi rồi.Kim Kết luôn luôn đứng cạnh nàng cách đó không xa, bởi vì Hoàng Phủ Cẩn có mặt, cho nên ba vị phu nhân đi rồi nàng cũng không có đi theo.Nàng quay đầu thấy Lăng Nhược nhẹ nhàng bước tới, vội ngăn lại, miễn cho nàng gặp phải cảnh Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn nói chuyện riêng tư.Trên mặt Lăng Nhược không có biểu tình gì, nói với Kim Kết:“Lão phu nhân sai ta nói cho tiểu thư, hoàng quý phi cùng Lương phi vì tranh hơn thua, nói các tiểu thư cùng bọn nam tử giống nhau, cũng tổ chức trận đấu nào đó, phỏng chừng sẽ có kỵ xạ, điểm tâm, vẽ tranh, đánh cờ, đánh đàn ..vv, lão phu nhân nói tiểu thư cũng nên suy nghĩ.”Nói xong nàng liền trở về.

Chương 1008: Điều kiện cùng cơ hội hợp tác 05