Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1016: Nội gian cùng phản gián 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng không đổi nước hoa với Lương phi , lúc trước nàng còn để dành lại một ít .Nhìn vết nhăn trên khóe mắt Lương phi thì biết , có nước hoa nào che khuất được đây ?Mình không phải cũng theo đuổi mùi hương tinh tế , nhã mà không tầm thường còn gì .Lương phi tự nhiên lập tức hiểu ý , chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng , sau đó lơ đãng giơ lên khăn tay , một cỗ hương khí làm người ta không thốt nên lời tản ra , tao nhã mà không tiếng động lan trong không khí .Hoàng đế đang cùng tả tướng trao đổi cũng phải dừng lại , hướng nàng mỉm cười , khóe mắt đong đầy tình ý .Lương phi khẽ cắn môi dưới , liếc hắn một cái , thản nhiên cuối đầu thưởng trà .Tay Hoàng quý phi run lên , tức giận đến mức muốn cầm gương trong tay ném qua , lại nghe tiếng Lương phi mai mỉa : “Gương càng sáng , càng có thể chiếu rõ những gì bản thân muốn biết , còn chiếu ra cái gì thì , ai …”Nồng đậm châm chọc làm cho Hoàng quý phi nhất thời giận dữ , trừng mắt nhìn qua , đã thấy Lương phi hơi hơi bĩu môi , tay cầm một bình nước hoa sáng lóa giống với gương mình cầm như đúc .Bình này là lễ vật của Tô Mạt do nể mặt Hoàng Phủ Quyết tặng Lương phi.Nàng từng tặng Hoàng quý phi gương nên sẽ không chế ra chiếc thứ hai , làm thành bình đựng nước hoa thì ai có thể soi mói nữa .Bình cao cỡ bàn tay cũng không nhỏ hơn so với gương Hoàng quý phi đang giữ .Hoàng quý phi hừ lạnh một tiếng , lại cười nói : “Muội muội cảm thán làm gì? Chúng ta cũng già rối , nhìn bọn nhỏ kìa , trận đấu này thật làm người ta mong mỏi nha . ”Hừ, bất quá là nữ nhân lão hóa , còn tưởng mình là giai nhân mười sáu chắc ?Cũng không nhìn lại xem con mình lớn cỡ nào ?Nàng ta sao có thể so với những phi tần mỹ nhân mơn mởn trong hậu cung đây ?Lương phi giơ giơ lên mi : “Ai nói không phải đâu , nữ hài tử như Mạt nhi , thế gian ít có , ta thật không nghĩ ra có ai còn lợi hại hơn nàng ta nữa ? Nhưng là đừng có mọc ra một sự kiện nào đó chứ .”Nàng nói xong xoay người , che miệng cười khẽ , sau đó quay đầu nhìn cầu trường , một bộ không bàn tiếp .Tô Văn Nhi ngồi sau các nàng , tự nhiên nghe được rõ ràng, nàng cười lạnh , muốn xin ý kiến Hoàng quý phi , liền đi ra ngoài.Nàng nâng gót sen , dẫn theo hai cung nữ qua chỗ Tô gia , trên đường gặp Hoàng Phủ Giới mặt mày ủ ê ,vội vội vàng vàng, cuối đầu đi thẳng .
Nàng không đổi nước hoa với Lương phi , lúc trước nàng còn để dành lại một ít .
Nhìn vết nhăn trên khóe mắt Lương phi thì biết , có nước hoa nào che khuất được đây ?
Mình không phải cũng theo đuổi mùi hương tinh tế , nhã mà không tầm thường còn gì .
Lương phi tự nhiên lập tức hiểu ý , chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng , sau đó lơ
đãng giơ lên khăn tay , một cỗ hương khí làm người ta không thốt nên lời tản ra , tao nhã mà không tiếng động lan trong không khí .
Hoàng đế đang cùng tả tướng trao đổi cũng phải dừng lại , hướng nàng mỉm cười , khóe mắt đong đầy tình ý .
Lương phi khẽ cắn môi dưới , liếc hắn một cái , thản nhiên cuối đầu thưởng trà .
Tay Hoàng quý phi run lên , tức giận đến mức muốn cầm gương trong tay ném
qua , lại nghe tiếng Lương phi mai mỉa : “Gương càng sáng , càng có thể
chiếu rõ những gì bản thân muốn biết , còn chiếu ra cái gì thì , ai …”
Nồng đậm châm chọc làm cho Hoàng quý phi nhất thời giận dữ , trừng mắt nhìn
qua , đã thấy Lương phi hơi hơi bĩu môi , tay cầm một bình nước hoa sáng lóa giống với gương mình cầm như đúc .
Bình này là lễ vật của Tô Mạt do nể mặt Hoàng Phủ Quyết tặng Lương phi.
Nàng từng tặng Hoàng quý phi gương nên sẽ không chế ra chiếc thứ hai , làm thành bình đựng nước hoa thì ai có thể soi mói nữa .
Bình cao cỡ bàn tay cũng không nhỏ hơn so với gương Hoàng quý phi đang giữ .
Hoàng quý phi hừ lạnh một tiếng , lại cười nói : “Muội muội cảm thán làm gì?
Chúng ta cũng già rối , nhìn bọn nhỏ kìa , trận đấu này thật làm người
ta mong mỏi nha . ”
Hừ, bất quá là nữ nhân lão hóa , còn tưởng mình là giai nhân mười sáu chắc ?
Cũng không nhìn lại xem con mình lớn cỡ nào ?
Nàng ta sao có thể so với những phi tần mỹ nhân mơn mởn trong hậu cung đây ?
Lương phi giơ giơ lên mi : “Ai nói không phải đâu , nữ hài tử như Mạt nhi ,
thế gian ít có , ta thật không nghĩ ra có ai còn lợi hại hơn nàng ta nữa ? Nhưng là đừng có mọc ra một sự kiện nào đó chứ .”
Nàng nói xong xoay người , che miệng cười khẽ , sau đó quay đầu nhìn cầu trường , một bộ không bàn tiếp .
Tô Văn Nhi ngồi sau các nàng , tự nhiên nghe được rõ ràng, nàng cười lạnh , muốn xin ý kiến Hoàng quý phi , liền đi ra ngoài.
Nàng nâng gót sen , dẫn theo hai cung nữ qua chỗ Tô gia , trên đường gặp
Hoàng Phủ Giới mặt mày ủ ê ,vội vội vàng vàng, cuối đầu đi thẳng .
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng không đổi nước hoa với Lương phi , lúc trước nàng còn để dành lại một ít .Nhìn vết nhăn trên khóe mắt Lương phi thì biết , có nước hoa nào che khuất được đây ?Mình không phải cũng theo đuổi mùi hương tinh tế , nhã mà không tầm thường còn gì .Lương phi tự nhiên lập tức hiểu ý , chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng , sau đó lơ đãng giơ lên khăn tay , một cỗ hương khí làm người ta không thốt nên lời tản ra , tao nhã mà không tiếng động lan trong không khí .Hoàng đế đang cùng tả tướng trao đổi cũng phải dừng lại , hướng nàng mỉm cười , khóe mắt đong đầy tình ý .Lương phi khẽ cắn môi dưới , liếc hắn một cái , thản nhiên cuối đầu thưởng trà .Tay Hoàng quý phi run lên , tức giận đến mức muốn cầm gương trong tay ném qua , lại nghe tiếng Lương phi mai mỉa : “Gương càng sáng , càng có thể chiếu rõ những gì bản thân muốn biết , còn chiếu ra cái gì thì , ai …”Nồng đậm châm chọc làm cho Hoàng quý phi nhất thời giận dữ , trừng mắt nhìn qua , đã thấy Lương phi hơi hơi bĩu môi , tay cầm một bình nước hoa sáng lóa giống với gương mình cầm như đúc .Bình này là lễ vật của Tô Mạt do nể mặt Hoàng Phủ Quyết tặng Lương phi.Nàng từng tặng Hoàng quý phi gương nên sẽ không chế ra chiếc thứ hai , làm thành bình đựng nước hoa thì ai có thể soi mói nữa .Bình cao cỡ bàn tay cũng không nhỏ hơn so với gương Hoàng quý phi đang giữ .Hoàng quý phi hừ lạnh một tiếng , lại cười nói : “Muội muội cảm thán làm gì? Chúng ta cũng già rối , nhìn bọn nhỏ kìa , trận đấu này thật làm người ta mong mỏi nha . ”Hừ, bất quá là nữ nhân lão hóa , còn tưởng mình là giai nhân mười sáu chắc ?Cũng không nhìn lại xem con mình lớn cỡ nào ?Nàng ta sao có thể so với những phi tần mỹ nhân mơn mởn trong hậu cung đây ?Lương phi giơ giơ lên mi : “Ai nói không phải đâu , nữ hài tử như Mạt nhi , thế gian ít có , ta thật không nghĩ ra có ai còn lợi hại hơn nàng ta nữa ? Nhưng là đừng có mọc ra một sự kiện nào đó chứ .”Nàng nói xong xoay người , che miệng cười khẽ , sau đó quay đầu nhìn cầu trường , một bộ không bàn tiếp .Tô Văn Nhi ngồi sau các nàng , tự nhiên nghe được rõ ràng, nàng cười lạnh , muốn xin ý kiến Hoàng quý phi , liền đi ra ngoài.Nàng nâng gót sen , dẫn theo hai cung nữ qua chỗ Tô gia , trên đường gặp Hoàng Phủ Giới mặt mày ủ ê ,vội vội vàng vàng, cuối đầu đi thẳng .