Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1023: Một lần vừa thấy tưởng rằng chung thân 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nhón chân từ hàng rào dâm bụt cao hơn nửa người nhìn qua , thấy Tần Nguyên Quân đang đi cùng đồng đội ,bên cạnh còn có nhị ca nàng cùng Từ Thiểu Khôn và một thanh niên lạ mặt . Nhìn thấy Tô Mạt , Tô Việt liền hướng nàng nháy mắt , vẫy tay : “Muội muội , lại đây !”Tô Mạt bĩu môi , Tần Nguyên Quân liền quay đầu , vừa nhìn thấy Tô Mạt lập tức xoay người chạy đến.Nhưng đến lúc chạy đến trước mặt các nàng hắn lại thả chậm tốc độ.Lúc nãy là do xúc động , còn giờ hắn lại không biết nói gì , hơn nữa …Thân ảnh tinh tế kia thoạt nhìn giống như một thân sen xanh mát ngự giữa hồ lơ đãng phát ra hương khí khiến người say mê .Đứng chung một chỗ với người tính tình trẻ con như tô Mạt , nàng toát lên vẻ trầm tĩnh mà đoan trang , thanh thuần cao quý cùng một phần trầm ổn không nên xuất hiện ở tuổi này cuốn hút hắn không thôi.Cảm giác Tô Mạt muốn dừng lại , đại tiểu thư gắt gao cầm lấy nàng , thấp giọng nói:“Đi mau!”Tô Mạt ai nha một tiếng : “Chân muội ! ”Đại tiểu thư lo lắng xem xét , Tô Mạt vờ nắn nắn chân một chút, Tần Nguyên Quân liền chạy tới : “Không có việc gì đi ?”Nói xong hắn liền ngồi xổm xuống , muốn nhìn chân Tô Mạt.Đại tiểu thư biến sắc , thanh âm đột nhiên sắc bén hẳn lên : “Ngươi muốn làm gì ?”Tần Nguyên Quân ngẩn ra , tay dừng giữa chừng , xấu hổ cười cười , vội đứng dậy : “Nếu trẹo chân ,ta có thể xem giúp , miễn cho......”“Cám ơn ngươi đã có tâm !” Đại tiểu thư lạnh nhạt .“Mạt nhi , muội đau lắm không ? Có thể đi được hay không ? Nếu không được ta sai mama cõng muội .”Tô Mạt tâm can run rẩy , nàng là giả bộ nha, nàng biết Tần Nguyên Quân đây là bệnh nghề nghiệp, không phải thật sự muốn nhìn chân nàng .Nàng quên mất ở thời đại này nữ nhi không thể để nam nhân nhìn thấy chân mình , còn Tần Nguyên Quân lại mắc bệnh nghề nghiệp.Cho nên làm cho đại tiểu thư rất tức giận, tưởng rằng hắn là đăng đồ tử muốn khinh bạc nàng , nàng vội nói : “Tần công tử thường luyện đấu cầu , chắc thường hay chữa trẹo chân cho người khác nên quen , đa tạ công tử có ý giúp đỡ .”Tần Nguyên Quân cảm kích Tô Mạt giúp hắn giải vây . Hắn thường nghe bằng hữu kể về nàng cấp nàng giải vây,vốn cảm thấy thực mơ hồ , cứ tưởng nàng phải là lớn lắm , không nghĩ tới hôm nay gặp mặt mới biết nàng chỉ là một tiểu cô nương chừng mười một , mười hai tuổi thậm chí không chừng còn nhỏ hơn nữa .
Tô Mạt nhón chân từ hàng rào dâm bụt cao hơn nửa người nhìn qua , thấy Tần Nguyên Quân đang đi cùng đồng đội ,bên cạnh còn có nhị ca nàng cùng Từ
Thiểu Khôn và một thanh niên lạ mặt . Nhìn thấy Tô Mạt , Tô Việt liền
hướng nàng nháy mắt , vẫy tay : “Muội muội , lại đây !”
Tô Mạt bĩu môi , Tần Nguyên Quân liền quay đầu , vừa nhìn thấy Tô Mạt lập tức xoay người chạy đến.
Nhưng đến lúc chạy đến trước mặt các nàng hắn lại thả chậm tốc độ.Lúc nãy là
do xúc động , còn giờ hắn lại không biết nói gì , hơn nữa …
Thân ảnh tinh tế kia thoạt nhìn giống như một thân sen xanh mát ngự giữa hồ lơ đãng phát ra hương khí khiến người say mê .
Đứng chung một chỗ với người tính tình trẻ con như tô Mạt , nàng toát lên vẻ trầm tĩnh mà đoan trang , thanh thuần cao quý cùng một phần trầm ổn
không nên xuất hiện ở tuổi này cuốn hút hắn không thôi.
Cảm giác Tô Mạt muốn dừng lại , đại tiểu thư gắt gao cầm lấy nàng , thấp giọng nói:“Đi mau!”
Tô Mạt ai nha một tiếng : “Chân muội ! ”
Đại tiểu thư lo lắng xem xét , Tô Mạt vờ nắn nắn chân một chút, Tần Nguyên Quân liền chạy tới : “Không có việc gì đi ?”
Nói xong hắn liền ngồi xổm xuống , muốn nhìn chân Tô Mạt.
Đại tiểu thư biến sắc , thanh âm đột nhiên sắc bén hẳn lên : “Ngươi muốn làm gì ?”
Tần Nguyên Quân ngẩn ra , tay dừng giữa chừng , xấu hổ cười cười , vội đứng dậy : “Nếu trẹo chân ,ta có thể xem giúp , miễn cho......”
“Cám ơn ngươi đã có tâm !” Đại tiểu thư lạnh nhạt .
“Mạt nhi , muội đau lắm không ? Có thể đi được hay không ? Nếu không được ta sai mama cõng muội .”
Tô Mạt tâm can run rẩy , nàng là giả bộ nha, nàng biết Tần Nguyên Quân đây là bệnh nghề nghiệp, không phải thật sự muốn nhìn chân nàng .
Nàng quên mất ở thời đại này nữ nhi không thể để nam nhân nhìn thấy chân mình , còn Tần Nguyên Quân lại mắc bệnh nghề nghiệp.
Cho nên làm cho đại tiểu thư rất tức giận, tưởng rằng hắn là đăng đồ tử
muốn khinh bạc nàng , nàng vội nói : “Tần công tử thường luyện đấu cầu , chắc thường hay chữa trẹo chân cho người khác nên quen , đa tạ công tử
có ý giúp đỡ .”
Tần Nguyên Quân cảm kích Tô Mạt giúp hắn giải vây . Hắn thường nghe bằng hữu kể về nàng cấp nàng giải vây,vốn cảm thấy
thực mơ hồ , cứ tưởng nàng phải là lớn lắm , không nghĩ tới hôm nay gặp
mặt mới biết nàng chỉ là một tiểu cô nương chừng mười một , mười hai
tuổi thậm chí không chừng còn nhỏ hơn nữa .
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nhón chân từ hàng rào dâm bụt cao hơn nửa người nhìn qua , thấy Tần Nguyên Quân đang đi cùng đồng đội ,bên cạnh còn có nhị ca nàng cùng Từ Thiểu Khôn và một thanh niên lạ mặt . Nhìn thấy Tô Mạt , Tô Việt liền hướng nàng nháy mắt , vẫy tay : “Muội muội , lại đây !”Tô Mạt bĩu môi , Tần Nguyên Quân liền quay đầu , vừa nhìn thấy Tô Mạt lập tức xoay người chạy đến.Nhưng đến lúc chạy đến trước mặt các nàng hắn lại thả chậm tốc độ.Lúc nãy là do xúc động , còn giờ hắn lại không biết nói gì , hơn nữa …Thân ảnh tinh tế kia thoạt nhìn giống như một thân sen xanh mát ngự giữa hồ lơ đãng phát ra hương khí khiến người say mê .Đứng chung một chỗ với người tính tình trẻ con như tô Mạt , nàng toát lên vẻ trầm tĩnh mà đoan trang , thanh thuần cao quý cùng một phần trầm ổn không nên xuất hiện ở tuổi này cuốn hút hắn không thôi.Cảm giác Tô Mạt muốn dừng lại , đại tiểu thư gắt gao cầm lấy nàng , thấp giọng nói:“Đi mau!”Tô Mạt ai nha một tiếng : “Chân muội ! ”Đại tiểu thư lo lắng xem xét , Tô Mạt vờ nắn nắn chân một chút, Tần Nguyên Quân liền chạy tới : “Không có việc gì đi ?”Nói xong hắn liền ngồi xổm xuống , muốn nhìn chân Tô Mạt.Đại tiểu thư biến sắc , thanh âm đột nhiên sắc bén hẳn lên : “Ngươi muốn làm gì ?”Tần Nguyên Quân ngẩn ra , tay dừng giữa chừng , xấu hổ cười cười , vội đứng dậy : “Nếu trẹo chân ,ta có thể xem giúp , miễn cho......”“Cám ơn ngươi đã có tâm !” Đại tiểu thư lạnh nhạt .“Mạt nhi , muội đau lắm không ? Có thể đi được hay không ? Nếu không được ta sai mama cõng muội .”Tô Mạt tâm can run rẩy , nàng là giả bộ nha, nàng biết Tần Nguyên Quân đây là bệnh nghề nghiệp, không phải thật sự muốn nhìn chân nàng .Nàng quên mất ở thời đại này nữ nhi không thể để nam nhân nhìn thấy chân mình , còn Tần Nguyên Quân lại mắc bệnh nghề nghiệp.Cho nên làm cho đại tiểu thư rất tức giận, tưởng rằng hắn là đăng đồ tử muốn khinh bạc nàng , nàng vội nói : “Tần công tử thường luyện đấu cầu , chắc thường hay chữa trẹo chân cho người khác nên quen , đa tạ công tử có ý giúp đỡ .”Tần Nguyên Quân cảm kích Tô Mạt giúp hắn giải vây . Hắn thường nghe bằng hữu kể về nàng cấp nàng giải vây,vốn cảm thấy thực mơ hồ , cứ tưởng nàng phải là lớn lắm , không nghĩ tới hôm nay gặp mặt mới biết nàng chỉ là một tiểu cô nương chừng mười một , mười hai tuổi thậm chí không chừng còn nhỏ hơn nữa .