Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1022: Một lần vừa thấy tưởng rằng chung thân 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng đế dẫn người đến Vạn xuân uyển đạp thanh , ý muốn quân thần đồng vui , cho phép mọi người ngang hàng giống như các bá tánh bình dân khác , không phân biệt nam nữ đều có thể ngồi chung một chỗ xem đấu cầu .Thậm chí còn có thiếu niên nam nữ gặp mặt tán gẫu vài câu , nếu thấy hợp ý liền thông qua mama thưa với phụ mẫu , nếu gia thế thích hợp hai nhà có thể thương nghị việc hôn nhân.Nhưng phần đông mọi người ai cũng thẹn thùng , lúc nói chuyện không dám nhìn thẳng vào đối phương ,chỉ chăm chăm nhìn xuống đất , ai gan lớn hơn một chút mới giả bộ làm rớt khăn tay hoặc hoa tay … các thứ .Tô Mạt kéo tay tỷ tỷ , một đường trở về . Kim Kết thật ra lại nhặt được mấy vài cái khăn , có cái thêu hoa , có cái đề thi từ , cũng không biết là của ai , cũng có thể là do không ý hợp tâm đầu nên bị bỏ lại , hoặc do nam nhân nào đó đánh rơi chưa tìm được .Tô Mạt liếc nàng , trách :“ Còn không mau ném xuống , ngươi nhặt , lỡ có ai đến tìm nếu không thấy được bảo họ phải làm sao đây ? ”Kim Kết nói : “Tiểu thư , ở đây có tới ba bốn cái lận , chẳng lẽ người ta đều tới kiếm ? Nô tì thấy chắc là có người làm rớt , sau đó gió thổi tới đây .”Đang nói thì có tiếng chân bước tới , thì ra là Tô Trì , các nha đầu bà tử vừa trông thấy vội vàng hành lễ .Tô Trì thoạt nhìn không vui , mặt mày nghiêm trang lạnh lẽo , biểu tình tối tăm , Tô Mạt thấy thái độ hắn càng ngày càng giống thái tử , thật chủ nào tớ nấy .Tô Mạt tưởng hắn đi theo thái tử để gặp cái gì An Bình công chúa ? Sao tự nhiên lại ở trong này?Hành lễ xong , nàng kéo tỷ tỷ đi tiếp thì bị Tô Trì chặn lại .Hắn đưa cho đại tiểu thư một chiếc khăn tay , đại tiểu thư vừa cầm lên , Minh Nguyệt nãy giờ vẫn đi sau nàng ngạc nhiên : “Di , này không phải do tiểu thư lúc trước làm sao? Như thế nào ở chỗ đại thiếu gia ?”Tô Trì hừ một tiếng , cũng không giải thích, lại trừng mắt nhìn Tô Mạt : “Không ngoan ngoãn ở bên người tổ mẫu ,tính đi loạn chỗ nào ?”Đại tiểu thư vội nói :“Là muội mệt mỏi , muốn về nghỉ .”Tô Trì ừ một tiếng , nhìn thấy Kim Kết đang cầm vài cái khăn cũng không them xen vào , nhấc chân bước đi .Tô Trì vừa đi , vài người không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra , hắn gần đây càng phát ra khí lạnh , làm cho người không dễ chịu chút nào .Các tiểu nha đầu dò đường quay về báo phía trước rất đông người , các nàng quyết định đi đổi hướng , từ Thiếu xuân viên bên cạnh sân huấn luyện đi vòng qua , nơi đó liễu xanh rợp bóng , trỗ từng chùm hoa rực hồng đung đưa theo gió , cũng có những loại hoa xuân sắc vàng rực rỡ .“ Tốt! Đúng rồi !Đánh bên trái , bên trái !”Một trận âm thanh vang lên , tiếng của những nam tử trẻ lanh lảnh lọt vào tai họ .
Hoàng đế dẫn người đến Vạn xuân uyển đạp thanh , ý muốn quân thần đồng vui ,
cho phép mọi người ngang hàng giống như các bá tánh bình dân khác ,
không phân biệt nam nữ đều có thể ngồi chung một chỗ xem đấu cầu .
Thậm chí còn có thiếu niên nam nữ gặp mặt tán gẫu vài câu , nếu thấy hợp ý
liền thông qua mama thưa với phụ mẫu , nếu gia thế thích hợp hai nhà có
thể thương nghị việc hôn nhân.
Nhưng phần đông mọi người ai cũng
thẹn thùng , lúc nói chuyện không dám nhìn thẳng vào đối phương ,chỉ
chăm chăm nhìn xuống đất , ai gan lớn hơn một chút mới giả bộ làm rớt
khăn tay hoặc hoa tay … các thứ .
Tô Mạt kéo tay tỷ tỷ , một
đường trở về . Kim Kết thật ra lại nhặt được mấy vài cái khăn , có cái
thêu hoa , có cái đề thi từ , cũng không biết là của ai , cũng có thể là do không ý hợp tâm đầu nên bị bỏ lại , hoặc do nam nhân nào đó đánh rơi chưa tìm được .
Tô Mạt liếc nàng , trách :“ Còn không mau ném
xuống , ngươi nhặt , lỡ có ai đến tìm nếu không thấy được bảo họ phải
làm sao đây ? ”
Kim Kết nói : “Tiểu thư , ở đây có tới ba bốn
cái lận , chẳng lẽ người ta đều tới kiếm ? Nô tì thấy chắc là có người
làm rớt , sau đó gió thổi tới đây .”
Đang nói thì có tiếng chân bước tới , thì ra là Tô Trì , các nha đầu bà tử vừa trông thấy vội vàng hành lễ .
Tô Trì thoạt nhìn không vui , mặt mày nghiêm trang lạnh lẽo , biểu tình
tối tăm , Tô Mạt thấy thái độ hắn càng ngày càng giống thái tử , thật
chủ nào tớ nấy .
Tô Mạt tưởng hắn đi theo thái tử để gặp cái gì An Bình công chúa ? Sao tự nhiên lại ở trong này?
Hành lễ xong , nàng kéo tỷ tỷ đi tiếp thì bị Tô Trì chặn lại .Hắn đưa cho
đại tiểu thư một chiếc khăn tay , đại tiểu thư vừa cầm lên , Minh Nguyệt nãy giờ vẫn đi sau nàng ngạc nhiên : “Di , này không phải do tiểu thư
lúc trước làm sao? Như thế nào ở chỗ đại thiếu gia ?”
Tô Trì hừ
một tiếng , cũng không giải thích, lại trừng mắt nhìn Tô Mạt : “Không
ngoan ngoãn ở bên người tổ mẫu ,tính đi loạn chỗ nào ?”
Đại tiểu thư vội nói :“Là muội mệt mỏi , muốn về nghỉ .”
Tô Trì ừ một tiếng , nhìn thấy Kim Kết đang cầm vài cái khăn cũng không them xen vào , nhấc chân bước đi .
Tô Trì vừa đi , vài người không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra , hắn gần đây càng phát ra khí lạnh , làm cho người không dễ chịu chút nào .
Các tiểu nha đầu dò đường quay về báo phía trước rất đông người , các nàng
quyết định đi đổi hướng , từ Thiếu xuân viên bên cạnh sân huấn luyện đi
vòng qua , nơi đó liễu xanh rợp bóng , trỗ từng chùm hoa rực hồng đung
đưa theo gió , cũng có những loại hoa xuân sắc vàng rực rỡ .
“ Tốt! Đúng rồi !Đánh bên trái , bên trái !”
Một trận âm thanh vang lên , tiếng của những nam tử trẻ lanh lảnh lọt vào tai họ .
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng đế dẫn người đến Vạn xuân uyển đạp thanh , ý muốn quân thần đồng vui , cho phép mọi người ngang hàng giống như các bá tánh bình dân khác , không phân biệt nam nữ đều có thể ngồi chung một chỗ xem đấu cầu .Thậm chí còn có thiếu niên nam nữ gặp mặt tán gẫu vài câu , nếu thấy hợp ý liền thông qua mama thưa với phụ mẫu , nếu gia thế thích hợp hai nhà có thể thương nghị việc hôn nhân.Nhưng phần đông mọi người ai cũng thẹn thùng , lúc nói chuyện không dám nhìn thẳng vào đối phương ,chỉ chăm chăm nhìn xuống đất , ai gan lớn hơn một chút mới giả bộ làm rớt khăn tay hoặc hoa tay … các thứ .Tô Mạt kéo tay tỷ tỷ , một đường trở về . Kim Kết thật ra lại nhặt được mấy vài cái khăn , có cái thêu hoa , có cái đề thi từ , cũng không biết là của ai , cũng có thể là do không ý hợp tâm đầu nên bị bỏ lại , hoặc do nam nhân nào đó đánh rơi chưa tìm được .Tô Mạt liếc nàng , trách :“ Còn không mau ném xuống , ngươi nhặt , lỡ có ai đến tìm nếu không thấy được bảo họ phải làm sao đây ? ”Kim Kết nói : “Tiểu thư , ở đây có tới ba bốn cái lận , chẳng lẽ người ta đều tới kiếm ? Nô tì thấy chắc là có người làm rớt , sau đó gió thổi tới đây .”Đang nói thì có tiếng chân bước tới , thì ra là Tô Trì , các nha đầu bà tử vừa trông thấy vội vàng hành lễ .Tô Trì thoạt nhìn không vui , mặt mày nghiêm trang lạnh lẽo , biểu tình tối tăm , Tô Mạt thấy thái độ hắn càng ngày càng giống thái tử , thật chủ nào tớ nấy .Tô Mạt tưởng hắn đi theo thái tử để gặp cái gì An Bình công chúa ? Sao tự nhiên lại ở trong này?Hành lễ xong , nàng kéo tỷ tỷ đi tiếp thì bị Tô Trì chặn lại .Hắn đưa cho đại tiểu thư một chiếc khăn tay , đại tiểu thư vừa cầm lên , Minh Nguyệt nãy giờ vẫn đi sau nàng ngạc nhiên : “Di , này không phải do tiểu thư lúc trước làm sao? Như thế nào ở chỗ đại thiếu gia ?”Tô Trì hừ một tiếng , cũng không giải thích, lại trừng mắt nhìn Tô Mạt : “Không ngoan ngoãn ở bên người tổ mẫu ,tính đi loạn chỗ nào ?”Đại tiểu thư vội nói :“Là muội mệt mỏi , muốn về nghỉ .”Tô Trì ừ một tiếng , nhìn thấy Kim Kết đang cầm vài cái khăn cũng không them xen vào , nhấc chân bước đi .Tô Trì vừa đi , vài người không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra , hắn gần đây càng phát ra khí lạnh , làm cho người không dễ chịu chút nào .Các tiểu nha đầu dò đường quay về báo phía trước rất đông người , các nàng quyết định đi đổi hướng , từ Thiếu xuân viên bên cạnh sân huấn luyện đi vòng qua , nơi đó liễu xanh rợp bóng , trỗ từng chùm hoa rực hồng đung đưa theo gió , cũng có những loại hoa xuân sắc vàng rực rỡ .“ Tốt! Đúng rồi !Đánh bên trái , bên trái !”Một trận âm thanh vang lên , tiếng của những nam tử trẻ lanh lảnh lọt vào tai họ .