Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1055: Bánh kem sau lưng địch 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tống Dung Miên lập tức nói:“Ta cũng không giúp được gì, ta đi đưa bánh cho.”Hoàng Phủ Kha nói muốn đi cùng nàng, hai người bưng món điểm tâm đi phía trước điện.Phấn khích đến nỗi Hoàng Phủ Kha cơ hồ muốn nhảy dựng lên, nghĩ có thể đả đảo Tô Mạt, làm cho nàng ta xấu mặt, làm cho danh dự của nàng ta mất hết, nàng như bị kích động.Các nàng vào chính điện, bên trong cung tì đang lúc bận rộn, còn chưa đi vào chính điện liền đã ngửi được mùi hương nước hoa đặc trưng của Hương lâu, các nàng liền biết là Lương phi đang ở đây.Hoàng Phủ Kha nghênh ngang đi vào, kêu Tống Dung Miên đem khay đặt ở trên bàn được làm bằng gỗ hoa lê.Hoàng quý phi nhìn các nàng, cười hỏi:“Là cái gì?”Hoàng Phủ Kha chắp tay sau lưng, đắc ý nói:“Mẫu phi, thỉnh ngài cùng Lương phi nương nương nếm thử.”Hoàng quý phi vạch ra bọc vải màu trắng sạch sẽ, nhìn thoáng qua, dĩ nhiên là một khối điểm tâm xốp, bên cạnh còn để một con dao trúc.Nàng nhẹ nhàng cắt ra hai miếng, kêu Tống Dung Miên dùng cái đĩa bưng đưa cho Lương phi.Hai người nếm thử, hoàng quý phi kinh ngạc nói:“Ngon vậy sao? Làm thế nào?”Nói xong đắc ý nhìn thoáng qua Lương phi.............Món điểm tâm này quả là không tệ, nhưng cũng không nhất thiết có bản lĩnh khiến hoàng quý phi kêu sợ hãi, quý phi kiến thức rộng rãi, có món ngon nào chưa ăn qua chứ?Chẳng qua là một loại chiến thuật tâm lý thôi.Lương phi vừa nếm thử, cũng ngon, mấu chốt là mới mẻ độc đáo, trước đây chưa thấy qua.Nếm thử hương vị kia, cũng không tất yếu là chưa ăn qua.Lại nhìn, bên trong mang có chà bông, nho khô, táo đỏ, hạch đào nhân, hạnh nhân …, thậm chí còn có trái cây.Nàng bất động thanh sắc,“Đây là món ăn tham gia trận đấu ?”Hoàng Phủ Kha vừa muốn nói chuyện, hoàng quý phi cười nói:“Đây bất quá là món ăn bình thường, tham gia trận đấu làm sao có thể đơn sơ như vậy. Đương nhiên sẽ còn tốt hơn nữa.”Lương phi thấy chấn động, nàng biết Tô Văn Nhi xin lão phu nhân phương tử thập toàn thập mỹ, nói lấy làm món dự thi, nhưng –Nàng nghi hoặc giương mắt, vừa lúc đụng phải ánh mắt của Tống Dung Miên.Tống Dung Miên nhìn nàng một cái, rũ mắt xuống.Lương phi lập tức hiểu được, đây là điểm tâm Tô Văn Nhi dùng để tham gia trận đấu.Nàng lúc trước mơ hồ nghe được một chút, nhưng không xác thực, sau lại còn nói muốn làm món thập toàn thập mỹ gì đó.Như vậy xem ra, chỉ là thủ thuật che mắt?Để đi đánh lạc hướng Tô Mạt bọn họ ?Lương phi lập tức bối rối, ăn bánh ngọt cũng không có mùi vị.
Tống Dung Miên lập tức nói:“Ta cũng không giúp được gì, ta đi đưa bánh cho.”
Hoàng Phủ Kha nói muốn đi cùng nàng, hai người bưng món điểm tâm đi phía trước điện.
Phấn khích đến nỗi Hoàng Phủ Kha cơ hồ muốn nhảy dựng lên, nghĩ có thể đả
đảo Tô Mạt, làm cho nàng ta xấu mặt, làm cho danh dự của nàng ta mất
hết, nàng như bị kích động.
Các nàng vào chính điện, bên trong
cung tì đang lúc bận rộn, còn chưa đi vào chính điện liền đã ngửi được
mùi hương nước hoa đặc trưng của Hương lâu, các nàng liền biết là Lương
phi đang ở đây.
Hoàng Phủ Kha nghênh ngang đi vào, kêu Tống Dung Miên đem khay đặt ở trên bàn được làm bằng gỗ hoa lê.
Hoàng quý phi nhìn các nàng, cười hỏi:“Là cái gì?”
Hoàng Phủ Kha chắp tay sau lưng, đắc ý nói:“Mẫu phi, thỉnh ngài cùng Lương phi nương nương nếm thử.”
Hoàng quý phi vạch ra bọc vải màu trắng sạch sẽ, nhìn thoáng qua, dĩ nhiên là một khối điểm tâm xốp, bên cạnh còn để một con dao trúc.
Nàng nhẹ nhàng cắt ra hai miếng, kêu Tống Dung Miên dùng cái đĩa bưng đưa cho Lương phi.
Hai người nếm thử, hoàng quý phi kinh ngạc nói:“Ngon vậy sao? Làm thế nào?”
Nói xong đắc ý nhìn thoáng qua Lương phi.............
Món điểm tâm này quả là không tệ, nhưng cũng không nhất thiết có bản lĩnh
khiến hoàng quý phi kêu sợ hãi, quý phi kiến thức rộng rãi, có món ngon
nào chưa ăn qua chứ?
Chẳng qua là một loại chiến thuật tâm lý thôi.
Lương phi vừa nếm thử, cũng ngon, mấu chốt là mới mẻ độc đáo, trước đây chưa thấy qua.
Nếm thử hương vị kia, cũng không tất yếu là chưa ăn qua.
Lại nhìn, bên trong mang có chà bông, nho khô, táo đỏ, hạch đào nhân, hạnh nhân …, thậm chí còn có trái cây.
Nàng bất động thanh sắc,“Đây là món ăn tham gia trận đấu ?”
Hoàng Phủ Kha vừa muốn nói chuyện, hoàng quý phi cười nói:“Đây bất quá là món ăn bình thường, tham gia trận đấu làm sao có thể đơn sơ như vậy. Đương
nhiên sẽ còn tốt hơn nữa.”
Lương phi thấy chấn động, nàng biết Tô Văn Nhi xin lão phu nhân phương tử thập toàn thập mỹ, nói lấy làm món dự thi, nhưng –
Nàng nghi hoặc giương mắt, vừa lúc đụng phải ánh mắt của Tống Dung Miên.
Tống Dung Miên nhìn nàng một cái, rũ mắt xuống.
Lương phi lập tức hiểu được, đây là điểm tâm Tô Văn Nhi dùng để tham gia trận đấu.
Nàng lúc trước mơ hồ nghe được một chút, nhưng không xác thực, sau lại còn nói muốn làm món thập toàn thập mỹ gì đó.
Như vậy xem ra, chỉ là thủ thuật che mắt?
Để đi đánh lạc hướng Tô Mạt bọn họ ?
Lương phi lập tức bối rối, ăn bánh ngọt cũng không có mùi vị.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tống Dung Miên lập tức nói:“Ta cũng không giúp được gì, ta đi đưa bánh cho.”Hoàng Phủ Kha nói muốn đi cùng nàng, hai người bưng món điểm tâm đi phía trước điện.Phấn khích đến nỗi Hoàng Phủ Kha cơ hồ muốn nhảy dựng lên, nghĩ có thể đả đảo Tô Mạt, làm cho nàng ta xấu mặt, làm cho danh dự của nàng ta mất hết, nàng như bị kích động.Các nàng vào chính điện, bên trong cung tì đang lúc bận rộn, còn chưa đi vào chính điện liền đã ngửi được mùi hương nước hoa đặc trưng của Hương lâu, các nàng liền biết là Lương phi đang ở đây.Hoàng Phủ Kha nghênh ngang đi vào, kêu Tống Dung Miên đem khay đặt ở trên bàn được làm bằng gỗ hoa lê.Hoàng quý phi nhìn các nàng, cười hỏi:“Là cái gì?”Hoàng Phủ Kha chắp tay sau lưng, đắc ý nói:“Mẫu phi, thỉnh ngài cùng Lương phi nương nương nếm thử.”Hoàng quý phi vạch ra bọc vải màu trắng sạch sẽ, nhìn thoáng qua, dĩ nhiên là một khối điểm tâm xốp, bên cạnh còn để một con dao trúc.Nàng nhẹ nhàng cắt ra hai miếng, kêu Tống Dung Miên dùng cái đĩa bưng đưa cho Lương phi.Hai người nếm thử, hoàng quý phi kinh ngạc nói:“Ngon vậy sao? Làm thế nào?”Nói xong đắc ý nhìn thoáng qua Lương phi.............Món điểm tâm này quả là không tệ, nhưng cũng không nhất thiết có bản lĩnh khiến hoàng quý phi kêu sợ hãi, quý phi kiến thức rộng rãi, có món ngon nào chưa ăn qua chứ?Chẳng qua là một loại chiến thuật tâm lý thôi.Lương phi vừa nếm thử, cũng ngon, mấu chốt là mới mẻ độc đáo, trước đây chưa thấy qua.Nếm thử hương vị kia, cũng không tất yếu là chưa ăn qua.Lại nhìn, bên trong mang có chà bông, nho khô, táo đỏ, hạch đào nhân, hạnh nhân …, thậm chí còn có trái cây.Nàng bất động thanh sắc,“Đây là món ăn tham gia trận đấu ?”Hoàng Phủ Kha vừa muốn nói chuyện, hoàng quý phi cười nói:“Đây bất quá là món ăn bình thường, tham gia trận đấu làm sao có thể đơn sơ như vậy. Đương nhiên sẽ còn tốt hơn nữa.”Lương phi thấy chấn động, nàng biết Tô Văn Nhi xin lão phu nhân phương tử thập toàn thập mỹ, nói lấy làm món dự thi, nhưng –Nàng nghi hoặc giương mắt, vừa lúc đụng phải ánh mắt của Tống Dung Miên.Tống Dung Miên nhìn nàng một cái, rũ mắt xuống.Lương phi lập tức hiểu được, đây là điểm tâm Tô Văn Nhi dùng để tham gia trận đấu.Nàng lúc trước mơ hồ nghe được một chút, nhưng không xác thực, sau lại còn nói muốn làm món thập toàn thập mỹ gì đó.Như vậy xem ra, chỉ là thủ thuật che mắt?Để đi đánh lạc hướng Tô Mạt bọn họ ?Lương phi lập tức bối rối, ăn bánh ngọt cũng không có mùi vị.