Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1054: Bánh kem sau lưng địch 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng lại nhìn Hoàng Phủ Giới nói:“Thất ca, ngươi tốt nhất là yên phận đi, nếu không chúng ta đối với ngươi không khách khí nha.”Hoàng Phủ Giới tuy rằng không sợ bọn họ, nhưng chịu không nổi oan uổng, hắn tức giận nói,“Ta đây đi chính điện nghỉ ngơi được không hả?”Tô Văn Nhi nhướng mi lên, trong mắt hiện lên một tia khôn khéo, cười nói:“Thất điện hạ mệt mỏi, đi thôi, không sao hết.”Chờ hắn đi rồi, Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa oán giận nói:“Văn Nhi tỷ tỷ, như thế nào có thể để cho hắn đi chứ? Hắn khẳng định sẽ mật báo .”Tô Văn Nhi cười nói:“Thất điện hạ sẽ không .”Hoàng Phủ Kha lại nói:“Vậy làm mỗi cái này, chúng ta sao có thể thắng? Văn Nhi tỷ tỷ, đây là món ngươi nghĩ ra sao?”Tô Văn Nhi lắc đầu,“Cũng không tính là thế. Là chúng ta trước đây nghe lão tổ mẫu kể truyện, sau đó ta hỏi, lão tổ mẫu liền trả lời, chúng ta liền nhớ kỹ.”Tống Dung Hoa hừ nói:“Chúng ta làm xong sớm một chút đi, trước đưa cho bệ hạ cùng quý phi nương nương nhìn, Tô Mạt lại đem ra nữa, chính là học trộm chúng ta , khiến nàng ta mất mặt!”Hoàng Phủ Kha vỗ tay nói:“Tốt tốt! Văn Nhi tỷ tỷ thật thông minh, đúng rồi, ngươi không cần hồi Tô gia, ở ngay tại trong cung đi, ngươi ở trong cung, ta cũng có người bầu bạn chơi đùa.”Một bên Tống Dung Miên bĩu một góc môi, đi đến một bên nhìn món điểm tâm này, mọi thứ tinh xảo, vô luận là hỏa hậu hay tay nghề, đều là thế gian hiếm thấy.Đây không phải điểm tâm, mà là tác phẩm nghệ thuật.Điểm tâm bình thường, bất quá là vì ăn, ai sẽ dày công bỏ ra nhiều thời gian cùng sức lực như vậy chứ?Nàng nhẹ nhàng nhặt lên một miếng, bỏ vào trong miệng, quả nhiên hương vị thật tuyệt.Tống Dung Hoa thấy, tức giận nói:“Lão tứ, ngươi làm gì vậy?”Thân hình Tống Dung Miên cứng đờ.Tô Văn Nhi vội hỏi:“Dung Hoa muội muội, Miên tỷ tỷ là tỷ tỷ của chúng ta, là người của chúng ta, ngươi không thể luôn đối với nàng ấy hung dữ như vậy .”Tống Dung Hoa hừ một tiếng, lại nói:“Được, nghe lời ngươi.”Tô Văn Nhi cười cười, sau đó kêu Tôn Nhất Đao nướng thử vài cái xem sao.Vài cái canh giờ sau, quả nhiên nướng xong liền xốp nhuyễn ngon miệng, giống như loại bông tuyết đường.Mấy người bọn họ đều nhịn không được muốn nếm thử, ngay cả Tôn Nhất Đao cũng nhịn không được, khen:“Không tệ!”Tô Văn Nhi vội ngăn bọn họ, nói:“Trước tiên đem một miếng dâng lên hoàng quý phi nương nương nếm thử.”Đám người Hoàng Phủ Kha gật gù đồng ý.
Nàng lại nhìn Hoàng Phủ Giới nói:“Thất ca, ngươi tốt nhất là yên phận đi, nếu không chúng ta đối với ngươi không khách khí nha.”
Hoàng Phủ Giới tuy rằng không sợ bọn họ, nhưng chịu không nổi oan uổng, hắn
tức giận nói,“Ta đây đi chính điện nghỉ ngơi được không hả?”
Tô Văn Nhi nhướng mi lên, trong mắt hiện lên một tia khôn khéo, cười nói:“Thất điện hạ mệt mỏi, đi thôi, không sao hết.”
Chờ hắn đi rồi, Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa oán giận nói:“Văn Nhi tỷ
tỷ, như thế nào có thể để cho hắn đi chứ? Hắn khẳng định sẽ mật báo .”
Tô Văn Nhi cười nói:“Thất điện hạ sẽ không .”
Hoàng Phủ Kha lại nói:“Vậy làm mỗi cái này, chúng ta sao có thể thắng? Văn Nhi tỷ tỷ, đây là món ngươi nghĩ ra sao?”
Tô Văn Nhi lắc đầu,“Cũng không tính là thế. Là chúng ta trước đây nghe lão tổ mẫu kể truyện, sau đó ta hỏi, lão tổ mẫu liền trả lời, chúng ta liền nhớ kỹ.”
Tống Dung Hoa hừ nói:“Chúng ta làm xong sớm một chút
đi, trước đưa cho bệ hạ cùng quý phi nương nương nhìn, Tô Mạt lại đem ra nữa, chính là học trộm chúng ta , khiến nàng ta mất mặt!”
Hoàng
Phủ Kha vỗ tay nói:“Tốt tốt! Văn Nhi tỷ tỷ thật thông minh, đúng rồi,
ngươi không cần hồi Tô gia, ở ngay tại trong cung đi, ngươi ở trong
cung, ta cũng có người bầu bạn chơi đùa.”
Một bên Tống Dung Miên
bĩu một góc môi, đi đến một bên nhìn món điểm tâm này, mọi thứ tinh xảo, vô luận là hỏa hậu hay tay nghề, đều là thế gian hiếm thấy.
Đây không phải điểm tâm, mà là tác phẩm nghệ thuật.
Điểm tâm bình thường, bất quá là vì ăn, ai sẽ dày công bỏ ra nhiều thời gian cùng sức lực như vậy chứ?
Nàng nhẹ nhàng nhặt lên một miếng, bỏ vào trong miệng, quả nhiên hương vị thật tuyệt.
Tống Dung Hoa thấy, tức giận nói:“Lão tứ, ngươi làm gì vậy?”
Thân hình Tống Dung Miên cứng đờ.
Tô Văn Nhi vội hỏi:“Dung Hoa muội muội, Miên tỷ tỷ là tỷ tỷ của chúng ta,
là người của chúng ta, ngươi không thể luôn đối với nàng ấy hung dữ như
vậy .”
Tống Dung Hoa hừ một tiếng, lại nói:“Được, nghe lời ngươi.”
Tô Văn Nhi cười cười, sau đó kêu Tôn Nhất Đao nướng thử vài cái xem sao.
Vài cái canh giờ sau, quả nhiên nướng xong liền xốp nhuyễn ngon miệng, giống như loại bông tuyết đường.
Mấy người bọn họ đều nhịn không được muốn nếm thử, ngay cả Tôn Nhất Đao cũng nhịn không được, khen:“Không tệ!”
Tô Văn Nhi vội ngăn bọn họ, nói:“Trước tiên đem một miếng dâng lên hoàng quý phi nương nương nếm thử.”
Đám người Hoàng Phủ Kha gật gù đồng ý.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng lại nhìn Hoàng Phủ Giới nói:“Thất ca, ngươi tốt nhất là yên phận đi, nếu không chúng ta đối với ngươi không khách khí nha.”Hoàng Phủ Giới tuy rằng không sợ bọn họ, nhưng chịu không nổi oan uổng, hắn tức giận nói,“Ta đây đi chính điện nghỉ ngơi được không hả?”Tô Văn Nhi nhướng mi lên, trong mắt hiện lên một tia khôn khéo, cười nói:“Thất điện hạ mệt mỏi, đi thôi, không sao hết.”Chờ hắn đi rồi, Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa oán giận nói:“Văn Nhi tỷ tỷ, như thế nào có thể để cho hắn đi chứ? Hắn khẳng định sẽ mật báo .”Tô Văn Nhi cười nói:“Thất điện hạ sẽ không .”Hoàng Phủ Kha lại nói:“Vậy làm mỗi cái này, chúng ta sao có thể thắng? Văn Nhi tỷ tỷ, đây là món ngươi nghĩ ra sao?”Tô Văn Nhi lắc đầu,“Cũng không tính là thế. Là chúng ta trước đây nghe lão tổ mẫu kể truyện, sau đó ta hỏi, lão tổ mẫu liền trả lời, chúng ta liền nhớ kỹ.”Tống Dung Hoa hừ nói:“Chúng ta làm xong sớm một chút đi, trước đưa cho bệ hạ cùng quý phi nương nương nhìn, Tô Mạt lại đem ra nữa, chính là học trộm chúng ta , khiến nàng ta mất mặt!”Hoàng Phủ Kha vỗ tay nói:“Tốt tốt! Văn Nhi tỷ tỷ thật thông minh, đúng rồi, ngươi không cần hồi Tô gia, ở ngay tại trong cung đi, ngươi ở trong cung, ta cũng có người bầu bạn chơi đùa.”Một bên Tống Dung Miên bĩu một góc môi, đi đến một bên nhìn món điểm tâm này, mọi thứ tinh xảo, vô luận là hỏa hậu hay tay nghề, đều là thế gian hiếm thấy.Đây không phải điểm tâm, mà là tác phẩm nghệ thuật.Điểm tâm bình thường, bất quá là vì ăn, ai sẽ dày công bỏ ra nhiều thời gian cùng sức lực như vậy chứ?Nàng nhẹ nhàng nhặt lên một miếng, bỏ vào trong miệng, quả nhiên hương vị thật tuyệt.Tống Dung Hoa thấy, tức giận nói:“Lão tứ, ngươi làm gì vậy?”Thân hình Tống Dung Miên cứng đờ.Tô Văn Nhi vội hỏi:“Dung Hoa muội muội, Miên tỷ tỷ là tỷ tỷ của chúng ta, là người của chúng ta, ngươi không thể luôn đối với nàng ấy hung dữ như vậy .”Tống Dung Hoa hừ một tiếng, lại nói:“Được, nghe lời ngươi.”Tô Văn Nhi cười cười, sau đó kêu Tôn Nhất Đao nướng thử vài cái xem sao.Vài cái canh giờ sau, quả nhiên nướng xong liền xốp nhuyễn ngon miệng, giống như loại bông tuyết đường.Mấy người bọn họ đều nhịn không được muốn nếm thử, ngay cả Tôn Nhất Đao cũng nhịn không được, khen:“Không tệ!”Tô Văn Nhi vội ngăn bọn họ, nói:“Trước tiên đem một miếng dâng lên hoàng quý phi nương nương nếm thử.”Đám người Hoàng Phủ Kha gật gù đồng ý.