Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1067: Xuân lan thu cúc mỗi người một vẻ 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lúc Tô Văn Nhi dẫn người tìm được Tô Mạt là lúc nàng đang xem đại tiểu thư đánh cờ cùng người khác.Tô Nhân Vũ thích chơi cờ nên con cái trong nhà cũng ảnh hưởng theo, dù ông ta thỉnh thoảng mới dạy họ đôi chút nhưng kì nghệ của họ cũng không phải nói suông.Vì thế nên tài đánh cờ của đại tiểu thư tuy kém hơn nhóm người Tô Mạt, Hòang Phủ Giác, Tống Minh Dương nhưng để so tài với các tiểu thư khuê các thì lại dư nhiều .Hơn nữa, thường ngày nàng hay cùng Tô Mạt đánh cờ. Tô Mạt còn thường cùng với nàng, Tô Hinh Nhi, Kim Kết bàn luận. Nay nàng ở đây cùng mọi người cổ vũ, có thể âm thầm nhìn nước cờ giúp tỷ tỷ là không thành vấn đề.Hoàng Phủ Cẩn không coi ai ra gì ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, khẽ cười:“ Nếu thích , sao nàng không tham dự? ”Theo hắn biết, mặc dù nàng không thích viết chữ nhưng thực ra không kém.Về mặt thi từ ca phú không hề tầm thường .Nói về âm nhạc, tuy rằng nàng ít khi chịu biểu diễn nhưng mỗi lần nói đến nhạc lý đều thao thao bất tuyệt, đạo lý rõ ràng. Tuy rằng nàng khiêm tốn nói mình chưa hề luyện nhưng hắn đoán nàng không hề kém.Tô Mạt nghịch ngợm cười: “ Tĩnh điện hạ, ta cũng nên đem cơ hội đưa cho những người cần chứ. Nếu quá mức nổi bật sẽ làm cho người ta đố kị nha. ”Hoàng Phủ Cẩn búng nhẹ chóp mũi nàng, dịu dàng nói : “Chỉ giỏi ngụy biện.”Tô Mạt chu miệng: “ Ta nói thật cho ngươi biết nha, ta cái gì cũng không biết hết.Ta chỉ biết ăn, ngủ, ép buộc người khác thôi. Cho nên, ngươi chờ chịu tội đi .”Hoàng Phủ Cẩn nắm chặt tay nàng, dùng lời nói nhẹ nhàng chỉ đủ để nàng nghe:“ Ta vui vẻ chịu đựng.”Hai má Tô Mạt đỏ lên, Tĩnh điện hạ này da mặt dày quá, nàng không tài nào so sánh được .Lúc này đại tiểu thư đã thắng liên tiếp năm trận mà vị Tả tiểu thư bên kia cũng thắng năm trận liên tục giống nàng.Hai người chơi cờ xếp thành một tổ đấu loại trực tiếp, người thắng sẽ đấu tiếp vào vòng trong .Các tiểu thư ngày thường luôn ở khuê phòng, có ít việc để làm mà không phải ai cũng thích đọc sách nên cờ vây là một trong những lựa chọn phù hợp để giải khuây. Vì thế số lượng người tham gia đánh cờ rất đông.Vốn dĩ là sẽ có vòng hai, vòng ba nhưng do Tả tiểu thư cùng đại tiểu thư quá lợi hại nên người tổ chức quyết định bỏ hết các vòng sau, cho hai người trực tiếp đấu cùng với những người khác. Người này thua sẽ nhường chỗ cho người khác tiến vào đấu với các nàng.Nếu thắng được đến cuối cùng thì Tả tiểu thư sẽ cùng đại tiểu thư tỷ thí.Tất cả mọi người đều tập trung ở hai bàn đó xem náo nhiệt. Tô Mạt càng xem càng kích động đến nỗi nắm chặt tay áo Hoàng Phủ Cẩn.
Lúc Tô Văn Nhi dẫn người tìm được Tô Mạt là lúc nàng đang xem đại tiểu thư đánh cờ cùng người khác.
Tô Nhân Vũ thích chơi cờ nên con cái trong nhà cũng ảnh hưởng theo, dù
ông ta thỉnh thoảng mới dạy họ đôi chút nhưng kì nghệ của họ cũng không
phải nói suông.
Vì thế nên tài đánh cờ của đại tiểu thư tuy kém
hơn nhóm người Tô Mạt, Hòang Phủ Giác, Tống Minh Dương nhưng để so tài
với các tiểu thư khuê các thì lại dư nhiều .
Hơn nữa, thường ngày nàng hay cùng Tô Mạt đánh cờ. Tô Mạt còn thường cùng với nàng, Tô Hinh
Nhi, Kim Kết bàn luận. Nay nàng ở đây cùng mọi người cổ vũ, có thể âm
thầm nhìn nước cờ giúp tỷ tỷ là không thành vấn đề.
Hoàng Phủ Cẩn không coi ai ra gì ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, khẽ cười:“ Nếu thích , sao nàng không tham dự? ”
Theo hắn biết, mặc dù nàng không thích viết chữ nhưng thực ra không kém.Về mặt thi từ ca phú không hề tầm thường .
Nói về âm nhạc, tuy rằng nàng ít khi chịu biểu diễn nhưng mỗi lần nói đến
nhạc lý đều thao thao bất tuyệt, đạo lý rõ ràng. Tuy rằng nàng khiêm tốn nói mình chưa hề luyện nhưng hắn đoán nàng không hề kém.
Tô Mạt
nghịch ngợm cười: “ Tĩnh điện hạ, ta cũng nên đem cơ hội đưa cho những
người cần chứ. Nếu quá mức nổi bật sẽ làm cho người ta đố kị nha. ”
Hoàng Phủ Cẩn búng nhẹ chóp mũi nàng, dịu dàng nói : “Chỉ giỏi ngụy biện.”
Tô Mạt chu miệng: “ Ta nói thật cho ngươi biết nha, ta cái gì cũng không
biết hết.Ta chỉ biết ăn, ngủ, ép buộc người khác thôi. Cho nên, ngươi
chờ chịu tội đi .”
Hoàng Phủ Cẩn nắm chặt tay nàng, dùng lời nói nhẹ nhàng chỉ đủ để nàng nghe:“ Ta vui vẻ chịu đựng.”
Hai má Tô Mạt đỏ lên, Tĩnh điện hạ này da mặt dày quá, nàng không tài nào so sánh được .
Lúc này đại tiểu thư đã thắng liên tiếp năm trận mà vị Tả tiểu thư bên kia cũng thắng năm trận liên tục giống nàng.
Hai người chơi cờ xếp thành một tổ đấu loại trực tiếp, người thắng sẽ đấu tiếp vào vòng trong .
Các tiểu thư ngày thường luôn ở khuê phòng, có ít việc để làm mà không phải ai cũng thích đọc sách nên cờ vây là một trong những lựa chọn phù hợp
để giải khuây. Vì thế số lượng người tham gia đánh cờ rất đông.
Vốn dĩ là sẽ có vòng hai, vòng ba nhưng do Tả tiểu thư cùng đại tiểu thư
quá lợi hại nên người tổ chức quyết định bỏ hết các vòng sau, cho hai
người trực tiếp đấu cùng với những người khác. Người này thua sẽ nhường
chỗ cho người khác tiến vào đấu với các nàng.
Nếu thắng được đến cuối cùng thì Tả tiểu thư sẽ cùng đại tiểu thư tỷ thí.
Tất cả mọi người đều tập trung ở hai bàn đó xem náo nhiệt. Tô Mạt càng xem
càng kích động đến nỗi nắm chặt tay áo Hoàng Phủ Cẩn.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lúc Tô Văn Nhi dẫn người tìm được Tô Mạt là lúc nàng đang xem đại tiểu thư đánh cờ cùng người khác.Tô Nhân Vũ thích chơi cờ nên con cái trong nhà cũng ảnh hưởng theo, dù ông ta thỉnh thoảng mới dạy họ đôi chút nhưng kì nghệ của họ cũng không phải nói suông.Vì thế nên tài đánh cờ của đại tiểu thư tuy kém hơn nhóm người Tô Mạt, Hòang Phủ Giác, Tống Minh Dương nhưng để so tài với các tiểu thư khuê các thì lại dư nhiều .Hơn nữa, thường ngày nàng hay cùng Tô Mạt đánh cờ. Tô Mạt còn thường cùng với nàng, Tô Hinh Nhi, Kim Kết bàn luận. Nay nàng ở đây cùng mọi người cổ vũ, có thể âm thầm nhìn nước cờ giúp tỷ tỷ là không thành vấn đề.Hoàng Phủ Cẩn không coi ai ra gì ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, khẽ cười:“ Nếu thích , sao nàng không tham dự? ”Theo hắn biết, mặc dù nàng không thích viết chữ nhưng thực ra không kém.Về mặt thi từ ca phú không hề tầm thường .Nói về âm nhạc, tuy rằng nàng ít khi chịu biểu diễn nhưng mỗi lần nói đến nhạc lý đều thao thao bất tuyệt, đạo lý rõ ràng. Tuy rằng nàng khiêm tốn nói mình chưa hề luyện nhưng hắn đoán nàng không hề kém.Tô Mạt nghịch ngợm cười: “ Tĩnh điện hạ, ta cũng nên đem cơ hội đưa cho những người cần chứ. Nếu quá mức nổi bật sẽ làm cho người ta đố kị nha. ”Hoàng Phủ Cẩn búng nhẹ chóp mũi nàng, dịu dàng nói : “Chỉ giỏi ngụy biện.”Tô Mạt chu miệng: “ Ta nói thật cho ngươi biết nha, ta cái gì cũng không biết hết.Ta chỉ biết ăn, ngủ, ép buộc người khác thôi. Cho nên, ngươi chờ chịu tội đi .”Hoàng Phủ Cẩn nắm chặt tay nàng, dùng lời nói nhẹ nhàng chỉ đủ để nàng nghe:“ Ta vui vẻ chịu đựng.”Hai má Tô Mạt đỏ lên, Tĩnh điện hạ này da mặt dày quá, nàng không tài nào so sánh được .Lúc này đại tiểu thư đã thắng liên tiếp năm trận mà vị Tả tiểu thư bên kia cũng thắng năm trận liên tục giống nàng.Hai người chơi cờ xếp thành một tổ đấu loại trực tiếp, người thắng sẽ đấu tiếp vào vòng trong .Các tiểu thư ngày thường luôn ở khuê phòng, có ít việc để làm mà không phải ai cũng thích đọc sách nên cờ vây là một trong những lựa chọn phù hợp để giải khuây. Vì thế số lượng người tham gia đánh cờ rất đông.Vốn dĩ là sẽ có vòng hai, vòng ba nhưng do Tả tiểu thư cùng đại tiểu thư quá lợi hại nên người tổ chức quyết định bỏ hết các vòng sau, cho hai người trực tiếp đấu cùng với những người khác. Người này thua sẽ nhường chỗ cho người khác tiến vào đấu với các nàng.Nếu thắng được đến cuối cùng thì Tả tiểu thư sẽ cùng đại tiểu thư tỷ thí.Tất cả mọi người đều tập trung ở hai bàn đó xem náo nhiệt. Tô Mạt càng xem càng kích động đến nỗi nắm chặt tay áo Hoàng Phủ Cẩn.