Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1070: Phía sau có đường thoát mà không muốn thu tay 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Mùi hương kia giống như có sinh mệnh, tiến vào tim hắn, len lỏi như nước tràn đê, dần dần lan khắp toàn thân .Sau đó, tầm mắt hắn lại dừng ở phía người đối diện mang khí thế đối lập, khí chất như vậy làm người ta kinh ngạc, xứng đáng trên người đứng đầu thiên hạ .Hắn lại thấy Tô Văn Nhi nắm tay Hoàng Phủ Kha đi đến trước mặt Tô Mạt, không biết nói cái gì, cười không dứt miệng.Hắn hỏi:“Tô Trì, ngươi đưa khăn trả lại cho muội muội ngươi chưa?”Tô Trì ừ một tiếng, mắt liếc về hướng người đang đánh cờ .“Đã đưa .”Thái tử lại hỏi :“Nàng không tỏ vẻ gì sao?”Tô Trì lắc đầu, lúc này Hoàng Phủ Giác đi tới, thỉnh hắn cùng mình giám sát điểm tâm mang lên .Thái tử liếc mắt nhìn hắn, lại làm như vô tình nhìn về phía Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn, cười trào phúng:“ Ngũ đệ sao không cùng đi với bọn họ?”Hoàng Phủ Giác tự nhiên hiểu được hắn muốn ám chỉ điều gì , không thèm thanh minh, chỉ nói:“Vừa rồi Tống Kinh tìm ta thảo luận về vài điều trong sách.”Thái tử hừ một tiếng, quay người đi trước .Hoàng Phủ Giác nhìn thoáng qua, Tô Mạt đang dựa vào khuỷu tay nhị ca, trước mắt bao người mà có thể đem động tác vô cùng thân thiết làm được tự nhiên như vậy có lẽ chỉ có mình nàng .Bước chân hắn chậm lại, từ từ đi theo thái tử .Tô Văn Nhi nhìn thấy thái tử ở lầu hai bỏ đi cùng Hoàng Phủ Giác, cười đến đuôi lông mày nhếch cao, nhìn Tô Mạt nói: “Để cho người khác mang điểm tâm ra, Mạt Mạt tin dược sao ?”Tô Hinh Nhi luôn chăm chú nhìn đại tiểu thư đánh cờ cũng lạnh lùng liếc qua: “Chúng ta tự nhiên tin tưởng, chúng ta cũng không đi trộm của ai, đều là do Mạt Mạt tự mình nghĩ ra. Người ta trộm là công thức chết, nhưng công thức làm bánh trong đầu Mạt Mạt là sống.”Hoàng Phủ Kha cả giận :“Ngươi nói ai chứ !”Vài thái giám, nô tì đi sau nàng đều cung kính không dám lên tiếng .Dù sao bệ hạ cũng đang nhìn, bọn họ không thể giống ngày thường càn quấy, chỉ có thể nhịn. Hoàng Phủ Kha cố ngăn mình không được xông lên đáp trả đối phương .Tô Hinh Nhi lạnh lùng:“ Ta nói ai tự trong lòng người đó biết . Lòng ai có quỷ thì ta nói người đó.”Tô Văn Nhi mặt không đổi sắc, cười nói:“ Chẳng qua là đùa giỡn với mọi người, cũng không phải là thật. Hôm nay không giống ngày xưa, giờ là cơ hội cạnh tranh công bằng. Có thể nắm chặt cơ hội này là tốt nhất. Mọi người cần dựa vào thực lực của mình chứ không phải ở đây nói suông.”
Mùi hương kia giống như có sinh mệnh, tiến vào tim hắn, len lỏi như nước tràn đê, dần dần lan khắp toàn thân .
Sau đó, tầm mắt hắn lại dừng ở phía người đối diện mang khí thế đối lập,
khí chất như vậy làm người ta kinh ngạc, xứng đáng trên người đứng đầu
thiên hạ .
Hắn lại thấy Tô Văn Nhi nắm tay Hoàng Phủ Kha đi đến trước mặt Tô Mạt, không biết nói cái gì, cười không dứt miệng.
Hắn hỏi:“Tô Trì, ngươi đưa khăn trả lại cho muội muội ngươi chưa?”
Tô Trì ừ một tiếng, mắt liếc về hướng người đang đánh cờ .“Đã đưa .”
Thái tử lại hỏi :“Nàng không tỏ vẻ gì sao?”
Tô Trì lắc đầu, lúc này Hoàng Phủ Giác đi tới, thỉnh hắn cùng mình giám sát điểm tâm mang lên .
Thái tử liếc mắt nhìn hắn, lại làm như vô tình nhìn về phía Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn, cười trào phúng:“ Ngũ đệ sao không cùng đi với bọn họ?”
Hoàng Phủ Giác tự nhiên hiểu được hắn muốn ám chỉ điều gì , không thèm thanh
minh, chỉ nói:“Vừa rồi Tống Kinh tìm ta thảo luận về vài điều trong
sách.”
Thái tử hừ một tiếng, quay người đi trước .
Hoàng
Phủ Giác nhìn thoáng qua, Tô Mạt đang dựa vào khuỷu tay nhị ca, trước
mắt bao người mà có thể đem động tác vô cùng thân thiết làm được tự
nhiên như vậy có lẽ chỉ có mình nàng .
Bước chân hắn chậm lại, từ từ đi theo thái tử .
Tô Văn Nhi nhìn thấy thái tử ở lầu hai bỏ đi cùng Hoàng Phủ Giác, cười đến đuôi lông mày nhếch cao, nhìn Tô Mạt nói: “Để cho người khác mang điểm
tâm ra, Mạt Mạt tin dược sao ?”
Tô Hinh Nhi luôn chăm chú nhìn
đại tiểu thư đánh cờ cũng lạnh lùng liếc qua: “Chúng ta tự nhiên tin
tưởng, chúng ta cũng không đi trộm của ai, đều là do Mạt Mạt tự mình
nghĩ ra. Người ta trộm là công thức chết, nhưng công thức làm bánh trong đầu Mạt Mạt là sống.”
Hoàng Phủ Kha cả giận :“Ngươi nói ai chứ !”
Vài thái giám, nô tì đi sau nàng đều cung kính không dám lên tiếng .
Dù sao bệ hạ cũng đang nhìn, bọn họ không thể giống ngày thường càn quấy,
chỉ có thể nhịn. Hoàng Phủ Kha cố ngăn mình không được xông lên đáp trả
đối phương .
Tô Hinh Nhi lạnh lùng:“ Ta nói ai tự trong lòng người đó biết . Lòng ai có quỷ thì ta nói người đó.”
Tô Văn Nhi mặt không đổi sắc, cười nói:“ Chẳng qua là đùa giỡn với mọi
người, cũng không phải là thật. Hôm nay không giống ngày xưa, giờ là cơ
hội cạnh tranh công bằng. Có thể nắm chặt cơ hội này là tốt nhất. Mọi
người cần dựa vào thực lực của mình chứ không phải ở đây nói suông.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Mùi hương kia giống như có sinh mệnh, tiến vào tim hắn, len lỏi như nước tràn đê, dần dần lan khắp toàn thân .Sau đó, tầm mắt hắn lại dừng ở phía người đối diện mang khí thế đối lập, khí chất như vậy làm người ta kinh ngạc, xứng đáng trên người đứng đầu thiên hạ .Hắn lại thấy Tô Văn Nhi nắm tay Hoàng Phủ Kha đi đến trước mặt Tô Mạt, không biết nói cái gì, cười không dứt miệng.Hắn hỏi:“Tô Trì, ngươi đưa khăn trả lại cho muội muội ngươi chưa?”Tô Trì ừ một tiếng, mắt liếc về hướng người đang đánh cờ .“Đã đưa .”Thái tử lại hỏi :“Nàng không tỏ vẻ gì sao?”Tô Trì lắc đầu, lúc này Hoàng Phủ Giác đi tới, thỉnh hắn cùng mình giám sát điểm tâm mang lên .Thái tử liếc mắt nhìn hắn, lại làm như vô tình nhìn về phía Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn, cười trào phúng:“ Ngũ đệ sao không cùng đi với bọn họ?”Hoàng Phủ Giác tự nhiên hiểu được hắn muốn ám chỉ điều gì , không thèm thanh minh, chỉ nói:“Vừa rồi Tống Kinh tìm ta thảo luận về vài điều trong sách.”Thái tử hừ một tiếng, quay người đi trước .Hoàng Phủ Giác nhìn thoáng qua, Tô Mạt đang dựa vào khuỷu tay nhị ca, trước mắt bao người mà có thể đem động tác vô cùng thân thiết làm được tự nhiên như vậy có lẽ chỉ có mình nàng .Bước chân hắn chậm lại, từ từ đi theo thái tử .Tô Văn Nhi nhìn thấy thái tử ở lầu hai bỏ đi cùng Hoàng Phủ Giác, cười đến đuôi lông mày nhếch cao, nhìn Tô Mạt nói: “Để cho người khác mang điểm tâm ra, Mạt Mạt tin dược sao ?”Tô Hinh Nhi luôn chăm chú nhìn đại tiểu thư đánh cờ cũng lạnh lùng liếc qua: “Chúng ta tự nhiên tin tưởng, chúng ta cũng không đi trộm của ai, đều là do Mạt Mạt tự mình nghĩ ra. Người ta trộm là công thức chết, nhưng công thức làm bánh trong đầu Mạt Mạt là sống.”Hoàng Phủ Kha cả giận :“Ngươi nói ai chứ !”Vài thái giám, nô tì đi sau nàng đều cung kính không dám lên tiếng .Dù sao bệ hạ cũng đang nhìn, bọn họ không thể giống ngày thường càn quấy, chỉ có thể nhịn. Hoàng Phủ Kha cố ngăn mình không được xông lên đáp trả đối phương .Tô Hinh Nhi lạnh lùng:“ Ta nói ai tự trong lòng người đó biết . Lòng ai có quỷ thì ta nói người đó.”Tô Văn Nhi mặt không đổi sắc, cười nói:“ Chẳng qua là đùa giỡn với mọi người, cũng không phải là thật. Hôm nay không giống ngày xưa, giờ là cơ hội cạnh tranh công bằng. Có thể nắm chặt cơ hội này là tốt nhất. Mọi người cần dựa vào thực lực của mình chứ không phải ở đây nói suông.”