Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1071: Phía sau có đường lui không muốn thu tay 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Văn Nhi tựa tiếu phi tiếu, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin.Tô Mạt căn bản nhìn cũng không thèm nhìn nàng ta, lười ứng phó miễn cưỡng có lệ với nàng ta, chỉ nhìn chăm chú vào đại tiểu thư và tả nghi lan.Vị Tả tiểu thư này không hổ là nữ nhi của Tả phu nhân, quả nhiên lợi hại.Nếu như đại tiểu thư không phải thường xuyên quen chơi cờ cùng Tô Mạt, cũng học được từ Tô Mạt một ít chiêu thức xảo quyệt, chỉ sợ sớm đã bị thua.Vị Tả tiểu thư này, nhìn như rất thận trọng vững vàng, thế nhưng lại dám xông lên, có kahr năng xuất kì binh, hơn nữa tính tình rất bình tĩnh, như một đầm nước sâu, hầu như không thấy đáy.Lúc này Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên khinh miệt hừ một tiếng, thản nhiên nói: "Tô nhị tiểu thư phổi tựa hồ như không được tốt, bị mắc chứng ho khan sao."Tô Văn Nhi cả kinh, kinh ngạc nhìn hắn, "Điện hạ sao lại biết?"Lẽ nào, hắn vẫn luôn lưu ý nàng sao?Ngay cả người nàh mình cũng không rõ mà.Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nàng cảm thấy rất là kỳ quái, thường là, nam nhân anh tuấn bình thường khác, biểu tình quá mức lạnh lùng sẽ tổn hại đến sức quyến rũ .Nhưng hắn tựa hồ bởi vì lãnh ngạo, mà càng thêm mỹ lệ, có một loại lực dẫn hấp thần bí khó kiềm chế được.Nàng vậy mà cảm thấy tim đập rộn lên, yết hầu nóng lên, liền ho lên.Hoàng Phủ Cẩn nhướng mày, không nhìn nàng ta, thản nhiên nói: "Không có gì, ngày ấy nhị tiểu thư trốn ở trong sơn động, đúng lúc bản vương nghe thấy được mà thôi."Tô Văn Nhi nhất thời sắc mặt đại biến, hai mắt trợn tròn, như là nhìn thấy quỷ, "Ngươi ..."Rồi một chữ cũng nói không nên lời.Hai ngày nay mệt mỏi chút, hơn nữa lại bị lạnh, không khỏi ho khan.Hoàng Phủ Kha vội vàng thân thiết hỏi nàng .Hoàng Phủ Cẩn khinh miệt quét nhìn nàng ta, Tô Văn Nhi lập tức cảm giác nhưu có một luồng khí lạnh quét qua khiến cả người như đông cứng lại, nghe được thanh âm hắn lạnh lùng nói: "Quên nói cho ngươi biết, bản vương tu luyện Huyền Thiên nội lực, đối với những người mang lòng dạ xấu xa mà nói, sẽ có tác dụng uy hiếp cực kì lợi hại."Tô Văn Nhi không khỏi thối lui một bước, lại ho khan hai tiếng, khó trách nàng bình thường không ho, nhưng bây giờ lại nhịn không được.Nam nhân này, thật là đáng sợ!Hắn luôn luôn lặng lẽ đứng ở một góc, không để cho người ta chú ý, không chủ động lên tiếng.Nhưng không khác gì tử thần, cao ngạo quan sát chúng sinh, dùng một loại tư thế cường đại để tồn tại.Hắn không phải người, là ma quỷ!Tô Văn Nhi vội vã lôi kéo Hoàng Phủ Kha đi.

Tô Văn Nhi tựa tiếu phi tiếu, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin.

Tô Mạt căn bản nhìn cũng không thèm nhìn nàng ta, lười ứng phó miễn cưỡng
có lệ với nàng ta, chỉ nhìn chăm chú vào đại tiểu thư và tả nghi lan.

Vị Tả tiểu thư này không hổ là nữ nhi của Tả phu nhân, quả nhiên lợi hại.

Nếu như đại tiểu thư không phải thường xuyên quen chơi cờ cùng Tô Mạt, cũng học được từ Tô Mạt một ít chiêu thức xảo quyệt, chỉ sợ sớm đã bị thua.

Vị Tả tiểu thư này, nhìn như rất thận trọng vững vàng, thế nhưng lại dám
xông lên, có kahr năng xuất kì binh, hơn nữa tính tình rất bình tĩnh,
như một đầm nước sâu, hầu như không thấy đáy.

Lúc này Hoàng Phủ
Cẩn đột nhiên khinh miệt hừ một tiếng, thản nhiên nói: "Tô nhị tiểu thư
phổi tựa hồ như không được tốt, bị mắc chứng ho khan sao."

Tô Văn Nhi cả kinh, kinh ngạc nhìn hắn, "Điện hạ sao lại biết?"

Lẽ nào, hắn vẫn luôn lưu ý nàng sao?

Ngay cả người nàh mình cũng không rõ mà.

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nàng cảm thấy rất là kỳ quái, thường là, nam nhân anh tuấn bình thường khác, biểu tình quá mức lạnh lùng sẽ tổn hại
đến sức quyến rũ .

Nhưng hắn tựa hồ bởi vì lãnh ngạo, mà càng thêm mỹ lệ, có một loại lực dẫn hấp thần bí khó kiềm chế được.

Nàng vậy mà cảm thấy tim đập rộn lên, yết hầu nóng lên, liền ho lên.

Hoàng Phủ Cẩn nhướng mày, không nhìn nàng ta, thản nhiên nói: "Không có gì,
ngày ấy nhị tiểu thư trốn ở trong sơn động, đúng lúc bản vương nghe thấy được mà thôi."

Tô Văn Nhi nhất thời sắc mặt đại biến, hai mắt trợn tròn, như là nhìn thấy quỷ, "Ngươi ..."

Rồi một chữ cũng nói không nên lời.

Hai ngày nay mệt mỏi chút, hơn nữa lại bị lạnh, không khỏi ho khan.

Hoàng Phủ Kha vội vàng thân thiết hỏi nàng .

Hoàng Phủ Cẩn khinh miệt quét nhìn nàng ta, Tô Văn Nhi lập tức cảm giác nhưu
có một luồng khí lạnh quét qua khiến cả người như đông cứng lại, nghe
được thanh âm hắn lạnh lùng nói: "Quên nói cho ngươi biết, bản vương tu
luyện Huyền Thiên nội lực, đối với những người mang lòng dạ xấu xa mà
nói, sẽ có tác dụng uy hiếp cực kì lợi hại."

Tô Văn Nhi không
khỏi thối lui một bước, lại ho khan hai tiếng, khó trách nàng bình
thường không ho, nhưng bây giờ lại nhịn không được.

Nam nhân này, thật là đáng sợ!

Hắn luôn luôn lặng lẽ đứng ở một góc, không để cho người ta chú ý, không chủ động lên tiếng.

Nhưng không khác gì tử thần, cao ngạo quan sát chúng sinh, dùng một loại tư thế cường đại để tồn tại.

Hắn không phải người, là ma quỷ!

Tô Văn Nhi vội vã lôi kéo Hoàng Phủ Kha đi.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Văn Nhi tựa tiếu phi tiếu, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin.Tô Mạt căn bản nhìn cũng không thèm nhìn nàng ta, lười ứng phó miễn cưỡng có lệ với nàng ta, chỉ nhìn chăm chú vào đại tiểu thư và tả nghi lan.Vị Tả tiểu thư này không hổ là nữ nhi của Tả phu nhân, quả nhiên lợi hại.Nếu như đại tiểu thư không phải thường xuyên quen chơi cờ cùng Tô Mạt, cũng học được từ Tô Mạt một ít chiêu thức xảo quyệt, chỉ sợ sớm đã bị thua.Vị Tả tiểu thư này, nhìn như rất thận trọng vững vàng, thế nhưng lại dám xông lên, có kahr năng xuất kì binh, hơn nữa tính tình rất bình tĩnh, như một đầm nước sâu, hầu như không thấy đáy.Lúc này Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên khinh miệt hừ một tiếng, thản nhiên nói: "Tô nhị tiểu thư phổi tựa hồ như không được tốt, bị mắc chứng ho khan sao."Tô Văn Nhi cả kinh, kinh ngạc nhìn hắn, "Điện hạ sao lại biết?"Lẽ nào, hắn vẫn luôn lưu ý nàng sao?Ngay cả người nàh mình cũng không rõ mà.Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nàng cảm thấy rất là kỳ quái, thường là, nam nhân anh tuấn bình thường khác, biểu tình quá mức lạnh lùng sẽ tổn hại đến sức quyến rũ .Nhưng hắn tựa hồ bởi vì lãnh ngạo, mà càng thêm mỹ lệ, có một loại lực dẫn hấp thần bí khó kiềm chế được.Nàng vậy mà cảm thấy tim đập rộn lên, yết hầu nóng lên, liền ho lên.Hoàng Phủ Cẩn nhướng mày, không nhìn nàng ta, thản nhiên nói: "Không có gì, ngày ấy nhị tiểu thư trốn ở trong sơn động, đúng lúc bản vương nghe thấy được mà thôi."Tô Văn Nhi nhất thời sắc mặt đại biến, hai mắt trợn tròn, như là nhìn thấy quỷ, "Ngươi ..."Rồi một chữ cũng nói không nên lời.Hai ngày nay mệt mỏi chút, hơn nữa lại bị lạnh, không khỏi ho khan.Hoàng Phủ Kha vội vàng thân thiết hỏi nàng .Hoàng Phủ Cẩn khinh miệt quét nhìn nàng ta, Tô Văn Nhi lập tức cảm giác nhưu có một luồng khí lạnh quét qua khiến cả người như đông cứng lại, nghe được thanh âm hắn lạnh lùng nói: "Quên nói cho ngươi biết, bản vương tu luyện Huyền Thiên nội lực, đối với những người mang lòng dạ xấu xa mà nói, sẽ có tác dụng uy hiếp cực kì lợi hại."Tô Văn Nhi không khỏi thối lui một bước, lại ho khan hai tiếng, khó trách nàng bình thường không ho, nhưng bây giờ lại nhịn không được.Nam nhân này, thật là đáng sợ!Hắn luôn luôn lặng lẽ đứng ở một góc, không để cho người ta chú ý, không chủ động lên tiếng.Nhưng không khác gì tử thần, cao ngạo quan sát chúng sinh, dùng một loại tư thế cường đại để tồn tại.Hắn không phải người, là ma quỷ!Tô Văn Nhi vội vã lôi kéo Hoàng Phủ Kha đi.

Chương 1071: Phía sau có đường lui không muốn thu tay 02