Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1072: Quân tử thẳng thắn vô tư 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trước đây nàng quá mức xem nhẹ Hoàng Phủ Cẩn, xem ra hắn không có biểu hiện ra vẻ ngoài lạnh mạc như vậy, thờ ơ hết thảy mọi thứ.Nàng suýt nữa bị hắn lừa, hắn khẳng định là loại nam nhân ngoài lạnh trong nóng, đối với người mà hắn quan tâm, cho dù chính mình sẽ bị mất mạng, cũng sẽ liều mạng bảo hộ.Nàng cười lạnh, một khi đã như vậy, bày ra sức mạnh, cũng chính là đang bại lộ nhược điểm.Nhược điểm của hắn, chính là Tô Mạt!Tô Văn Nhi chậm rãi rời xa bọn họ, cảm giác áp bách kia mới dần dần biến mất, cảm giác ho khan cũng bình phục dần.Từ đầu đến cuối, Tô Mạt đều lười để ý đến nàng ta, nàng chỉ chăm chú vào hai người phía trước.Tô Hinh Nhi thấy nhị tiểu thư đi rồi, hừ một tiếng, tiếp tục xem trận đấu đánh cờ, xem ra Tả tiểu thư tựa hồ đang thắng thế, nàng khẩn trương hai tay níu chặt lấy hai bên sườn quần áo, hận không thể tự mình xông vào giúp đại tỷ.Tả tiểu thư đã muốn có cái thứ nhất, nếu đại tiểu thư tham gia không thể lấy thứ nhất, luôn mặt mũi thượng không qua được.Nàng khẩn trương chớp mắt ra dấu với Tô Mạt, Tô Mạt nghiêng đầu hướng nàng cười, ý bảo nàng không cần khẩn trương .Lúc này có người hô to: "Xem chơi cờ không nói chính là chính nhân quân tử, nếu ai lắm miệng, thật chán ghét ! "Nói xong còn hướng Tô Mạt liếc một cái, Tô Mạt nhìn thấy, là khuôn mặt của một cô gái cá tính thẳng thắn, không chút che đậy tâm tình.Có một chút khiêu khích, cảnh cáo, nhưng so với Tô Văn Nhi, Tống Dung Hoa đám người bọn họ lại bất đồng, tựa hồ chính là xuất phát từ sự cảnh cáo cạnh tranh, mà không có cảm giác ác ý chèn ép.Tô Mạt hướng nàng cười hắc hắc, nữ nhân kia tựa như có chút kinh ngạc, nhưng cũng không che dấu bản thân, tươi cười đáp lại một cái thật to.Đại tiểu thư thoạt nhìn tựa hồ sắp thua mất, Tô Hinh Nhi cùng vài nha đầu đều nóng nảy, Kim Kết túm ống tay áo Tô Mạt một cách gắt gao.Tô Mạt nhìn đại tiểu thư, tỷ ấy tuy rằng khẩn trương, nhưng biểu tình trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, chỉ có cử chỉ khẽ cắn môi mới biểu hiện ra nàng đang khẩn trương.Tả tiểu thư đối diện biểu tình vốn bình tĩnh nhưng cũng có một tia buông lỏng, đuôi lông mày hơi hơi nhíu lại, lộ ra vẻ mặt hài lòng rất khó nhận ra.Tô Mạt biết bản tính đại tiểu thư, tỷ ấy tuy rằng hiếu thắng, nhưng cũng thẳng thắn vô tư, tuyệt đối không thích giở trò quỷ quyệt, cho nên nàng mới không nhờ Hoàng Phủ Cẩn thay nàng truyền âm nhập mật giúp tỷ tỷ.Nàng cầm lấy tay hắn, lui ra phía sau vài bước, nói: "Điểm tâm của chúng ta chắc đã đem lên rồi đó."Hoàng Phủ Cẩn ừ một tiếng, ôn nhu nói: "Muốn đi xem hay không? "
Trước đây nàng quá mức xem nhẹ Hoàng Phủ Cẩn, xem ra hắn không có biểu hiện ra vẻ ngoài lạnh
mạc như vậy, thờ ơ hết thảy mọi thứ.
Nàng suýt nữa bị hắn lừa,
hắn khẳng định là loại nam nhân ngoài lạnh trong nóng, đối với người mà
hắn quan tâm, cho dù chính mình sẽ bị mất mạng, cũng sẽ liều mạng bảo
hộ.
Nàng cười lạnh, một khi đã như vậy, bày ra sức mạnh, cũng chính là đang bại lộ nhược điểm.
Nhược điểm của hắn, chính là Tô Mạt!
Tô Văn Nhi chậm rãi rời xa bọn họ, cảm giác áp bách kia mới dần dần biến mất, cảm giác ho khan cũng bình phục dần.
Từ đầu đến cuối, Tô Mạt đều lười để ý đến nàng ta, nàng chỉ chăm chú vào hai người phía trước.
Tô Hinh Nhi thấy nhị tiểu thư đi rồi, hừ một tiếng, tiếp tục xem trận đấu
đánh cờ, xem ra Tả tiểu thư tựa hồ đang thắng thế, nàng khẩn trương hai
tay níu chặt lấy hai bên sườn quần áo, hận không thể tự mình xông vào
giúp đại tỷ.
Tả tiểu thư đã muốn có cái thứ nhất, nếu đại tiểu thư tham gia không thể lấy thứ nhất, luôn mặt mũi thượng không qua được.
Nàng khẩn trương chớp mắt ra dấu với Tô Mạt, Tô Mạt nghiêng đầu hướng nàng cười, ý bảo nàng không cần khẩn trương .
Lúc này có người hô to: "Xem chơi cờ không nói chính là chính nhân quân tử, nếu ai lắm miệng, thật chán ghét ! "
Nói xong còn hướng Tô Mạt liếc một cái, Tô Mạt nhìn thấy, là khuôn mặt của
một cô gái cá tính thẳng thắn, không chút che đậy tâm tình.
Có
một chút khiêu khích, cảnh cáo, nhưng so với Tô Văn Nhi, Tống Dung Hoa
đám người bọn họ lại bất đồng, tựa hồ chính là xuất phát từ sự cảnh cáo
cạnh tranh, mà không có cảm giác ác ý chèn ép.
Tô Mạt hướng nàng
cười hắc hắc, nữ nhân kia tựa như có chút kinh ngạc, nhưng cũng không
che dấu bản thân, tươi cười đáp lại một cái thật to.
Đại tiểu thư thoạt nhìn tựa hồ sắp thua mất, Tô Hinh Nhi cùng vài nha đầu đều nóng
nảy, Kim Kết túm ống tay áo Tô Mạt một cách gắt gao.
Tô Mạt nhìn
đại tiểu thư, tỷ ấy tuy rằng khẩn trương, nhưng biểu tình trên mặt vẫn
bình tĩnh như trước, chỉ có cử chỉ khẽ cắn môi mới biểu hiện ra nàng
đang khẩn trương.
Tả tiểu thư đối diện biểu tình vốn bình tĩnh
nhưng cũng có một tia buông lỏng, đuôi lông mày hơi hơi nhíu lại, lộ ra
vẻ mặt hài lòng rất khó nhận ra.
Tô Mạt biết bản tính đại tiểu
thư, tỷ ấy tuy rằng hiếu thắng, nhưng cũng thẳng thắn vô tư, tuyệt đối
không thích giở trò quỷ quyệt, cho nên nàng mới không nhờ Hoàng Phủ Cẩn
thay nàng truyền âm nhập mật giúp tỷ tỷ.
Nàng cầm lấy tay hắn, lui ra phía sau vài bước, nói: "Điểm tâm của chúng ta chắc đã đem lên rồi đó."
Hoàng Phủ Cẩn ừ một tiếng, ôn nhu nói: "Muốn đi xem hay không? "
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trước đây nàng quá mức xem nhẹ Hoàng Phủ Cẩn, xem ra hắn không có biểu hiện ra vẻ ngoài lạnh mạc như vậy, thờ ơ hết thảy mọi thứ.Nàng suýt nữa bị hắn lừa, hắn khẳng định là loại nam nhân ngoài lạnh trong nóng, đối với người mà hắn quan tâm, cho dù chính mình sẽ bị mất mạng, cũng sẽ liều mạng bảo hộ.Nàng cười lạnh, một khi đã như vậy, bày ra sức mạnh, cũng chính là đang bại lộ nhược điểm.Nhược điểm của hắn, chính là Tô Mạt!Tô Văn Nhi chậm rãi rời xa bọn họ, cảm giác áp bách kia mới dần dần biến mất, cảm giác ho khan cũng bình phục dần.Từ đầu đến cuối, Tô Mạt đều lười để ý đến nàng ta, nàng chỉ chăm chú vào hai người phía trước.Tô Hinh Nhi thấy nhị tiểu thư đi rồi, hừ một tiếng, tiếp tục xem trận đấu đánh cờ, xem ra Tả tiểu thư tựa hồ đang thắng thế, nàng khẩn trương hai tay níu chặt lấy hai bên sườn quần áo, hận không thể tự mình xông vào giúp đại tỷ.Tả tiểu thư đã muốn có cái thứ nhất, nếu đại tiểu thư tham gia không thể lấy thứ nhất, luôn mặt mũi thượng không qua được.Nàng khẩn trương chớp mắt ra dấu với Tô Mạt, Tô Mạt nghiêng đầu hướng nàng cười, ý bảo nàng không cần khẩn trương .Lúc này có người hô to: "Xem chơi cờ không nói chính là chính nhân quân tử, nếu ai lắm miệng, thật chán ghét ! "Nói xong còn hướng Tô Mạt liếc một cái, Tô Mạt nhìn thấy, là khuôn mặt của một cô gái cá tính thẳng thắn, không chút che đậy tâm tình.Có một chút khiêu khích, cảnh cáo, nhưng so với Tô Văn Nhi, Tống Dung Hoa đám người bọn họ lại bất đồng, tựa hồ chính là xuất phát từ sự cảnh cáo cạnh tranh, mà không có cảm giác ác ý chèn ép.Tô Mạt hướng nàng cười hắc hắc, nữ nhân kia tựa như có chút kinh ngạc, nhưng cũng không che dấu bản thân, tươi cười đáp lại một cái thật to.Đại tiểu thư thoạt nhìn tựa hồ sắp thua mất, Tô Hinh Nhi cùng vài nha đầu đều nóng nảy, Kim Kết túm ống tay áo Tô Mạt một cách gắt gao.Tô Mạt nhìn đại tiểu thư, tỷ ấy tuy rằng khẩn trương, nhưng biểu tình trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, chỉ có cử chỉ khẽ cắn môi mới biểu hiện ra nàng đang khẩn trương.Tả tiểu thư đối diện biểu tình vốn bình tĩnh nhưng cũng có một tia buông lỏng, đuôi lông mày hơi hơi nhíu lại, lộ ra vẻ mặt hài lòng rất khó nhận ra.Tô Mạt biết bản tính đại tiểu thư, tỷ ấy tuy rằng hiếu thắng, nhưng cũng thẳng thắn vô tư, tuyệt đối không thích giở trò quỷ quyệt, cho nên nàng mới không nhờ Hoàng Phủ Cẩn thay nàng truyền âm nhập mật giúp tỷ tỷ.Nàng cầm lấy tay hắn, lui ra phía sau vài bước, nói: "Điểm tâm của chúng ta chắc đã đem lên rồi đó."Hoàng Phủ Cẩn ừ một tiếng, ôn nhu nói: "Muốn đi xem hay không? "