Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1079: Cúi chào với người thợ làm bánh kem đại tài!
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lúc này đám người Hoàng Phủ Giới quả thực là sắc mặt đều đã thay đổi, đặc biệt Tô Hinh Nhi cùng Kim Kết, hận không thể nhảy bổ ra, đây là bánh của bọn họ nha, cơ hồ giống nhau như đúc .Rất đáng giận !Nghe thấy được bọn họ nghiến răng nghiến lợi như thế, Tô Văn Nhi đắc ý liếc bọn họ một cái, mỉm cười,"Xem ra có người đã cực kì muốn ăn. Vẫn là thỉnh bệ hạ cắt bánh, nếm thử trước đi. "Nói xong nàng phủng lấy một chiếc khay bằng gỗ tử đàn, bên trên có bày mấy cái đĩa tinh xảo, còn có một con dao bằng bạc, chiếc muỗng dài, cây tăm bằng bạc.Hoàng đế cười ha ha, nhìn thái tử, lại nhìn về phía Tô Văn Nhi, khen: "Thật sự là nữ hài tử lan tâm tuệ chất. "Món điểm tâm này vừa ra, những người khác căn bản không thấy có giá trị gì hết.Dù sao những điểm tâm kia ở trong cung cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng không mới mẻ gì.Tô Văn Nhi lập tức quỳ xuống đất tạ ơn, "Tạ bệ hạ khen ngợi."Hoàng đế ngẩn ra, "Trẫm còn chưa ban thưởng mà. "Tô Văn Nhi dịu dàng nói: "Thần nữ không cầu bệ hạ ban cho vàng bạc, thần nữ chỉ hy vọng dùng loại bánh kem này cung chúc bệ hạ thân thể an khang, dân chúng an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an thì được rồi."Thì ra kêu là bánh kem nha, mọi người kinh hô.Lập tức có người khen ngợi nói: "Tô quốc Công biết cách dạy dỗ nữ nhi a, tuổi còn nhỏ mà có thể nói được những lời như vậy. Thật sự là lan tâm tuệ chất, lan tâm tuệ chất a!"Tô Nhân Vũ lại sắc mặt lãnh trầm, không nói một lời, cũng không tạ ơn.Mà càng nhiều người sau khi nhìn xong, cũng không ước mà cùng đi xem Tô Mạt.Dù sao nàng cũng rất được hoàng đế sủng ái, tự do ra vào ngự thư phòng, cũng không phải người nào cũng đều có vinh quang ấy.Nhưng lần này đến Vạn Xuân uyển, hoàng đế tựa hồ cũng không đối với nàng ta như thế, ngược lại có vẻ lạnh nhạt.Lần này lại thừa nhận Tô Văn Nhi như thế, chỉ sợ Tô Mạt là sắp thất sủng .Tống Dung Hoa cùng Hoàng Phủ Kha đắc ý như chú khổng tước kiêu ngạo, chỉ hận không thể bay lên.Tô Văn Nhi đưa mắt qua chỗ thái tử, trên mặt hắn mơ hồ cũng có biểu tình hăng hái, càng phát ra sự tuấn mỹ đến cực điểm.Thái tử nhìn loại bánh kem mà bản thân chưa từng thấy qua, không khỏi nhớ tới đêm qua Tô Văn Nhi vừa khẩn trương lại thẹn thùng nói với hắn câu nói kia,"Điện hạ, Văn Nhi làm cái đó, là muốn tặng lễ vật cho điện hạ. Mặc kệ Văn Nhi làm cái gì, đều là vì điện hạ."Tuy rằng nữ tử thích hắn rất nhiều, rất nhiều, nhưng biểu lộ thành như thế này, lại vẫn là người thứ nhất, không khỏi làm cho hắn cảm thấy có một loại hư vinh lạ lẫm.
Lúc này đám người
Hoàng Phủ Giới quả thực là sắc mặt đều đã thay đổi, đặc biệt Tô Hinh Nhi cùng Kim Kết, hận không thể nhảy bổ ra, đây là bánh của bọn họ nha, cơ
hồ giống nhau như đúc .
Rất đáng giận !
Nghe thấy được bọn họ nghiến răng nghiến lợi như thế, Tô Văn Nhi đắc ý liếc bọn họ một
cái, mỉm cười,"Xem ra có người đã cực kì muốn ăn. Vẫn là thỉnh bệ hạ cắt bánh, nếm thử trước đi. "
Nói xong nàng phủng lấy một chiếc khay bằng gỗ tử đàn, bên trên có bày mấy cái đĩa tinh xảo, còn có một con
dao bằng bạc, chiếc muỗng dài, cây tăm bằng bạc.
Hoàng đế cười ha ha, nhìn thái tử, lại nhìn về phía Tô Văn Nhi, khen: "Thật sự là nữ hài tử lan tâm tuệ chất. "
Món điểm tâm này vừa ra, những người khác căn bản không thấy có giá trị gì hết.
Dù sao những điểm tâm kia ở trong cung cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng không mới mẻ gì.
Tô Văn Nhi lập tức quỳ xuống đất tạ ơn, "Tạ bệ hạ khen ngợi."
Hoàng đế ngẩn ra, "Trẫm còn chưa ban thưởng mà. "
Tô Văn Nhi dịu dàng nói: "Thần nữ không cầu bệ hạ ban cho vàng bạc, thần
nữ chỉ hy vọng dùng loại bánh kem này cung chúc bệ hạ thân thể an khang, dân chúng an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an thì được rồi."
Thì ra kêu là bánh kem nha, mọi người kinh hô.
Lập tức có người khen ngợi nói: "Tô quốc Công biết cách dạy dỗ nữ nhi a,
tuổi còn nhỏ mà có thể nói được những lời như vậy. Thật sự là lan tâm
tuệ chất, lan tâm tuệ chất a!"
Tô Nhân Vũ lại sắc mặt lãnh trầm, không nói một lời, cũng không tạ ơn.
Mà càng nhiều người sau khi nhìn xong, cũng không ước mà cùng đi xem Tô Mạt.
Dù sao nàng cũng rất được hoàng đế sủng ái, tự do ra vào ngự thư phòng, cũng không phải người nào cũng đều có vinh quang ấy.
Nhưng lần này đến Vạn Xuân uyển, hoàng đế tựa hồ cũng không đối với nàng ta như thế, ngược lại có vẻ lạnh nhạt.
Lần này lại thừa nhận Tô Văn Nhi như thế, chỉ sợ Tô Mạt là sắp thất sủng .
Tống Dung Hoa cùng Hoàng Phủ Kha đắc ý như chú khổng tước kiêu ngạo, chỉ hận không thể bay lên.
Tô Văn Nhi đưa mắt qua chỗ thái tử, trên mặt hắn mơ hồ cũng có biểu tình hăng hái, càng phát ra sự tuấn mỹ đến cực điểm.
Thái tử nhìn loại bánh kem mà bản thân chưa từng thấy qua, không khỏi nhớ
tới đêm qua Tô Văn Nhi vừa khẩn trương lại thẹn thùng nói với hắn câu
nói kia,"Điện hạ, Văn Nhi làm cái đó, là muốn tặng lễ vật cho điện hạ.
Mặc kệ Văn Nhi làm cái gì, đều là vì điện hạ."
Tuy rằng nữ tử
thích hắn rất nhiều, rất nhiều, nhưng biểu lộ thành như thế này, lại vẫn là người thứ nhất, không khỏi làm cho hắn cảm thấy có một loại hư vinh
lạ lẫm.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lúc này đám người Hoàng Phủ Giới quả thực là sắc mặt đều đã thay đổi, đặc biệt Tô Hinh Nhi cùng Kim Kết, hận không thể nhảy bổ ra, đây là bánh của bọn họ nha, cơ hồ giống nhau như đúc .Rất đáng giận !Nghe thấy được bọn họ nghiến răng nghiến lợi như thế, Tô Văn Nhi đắc ý liếc bọn họ một cái, mỉm cười,"Xem ra có người đã cực kì muốn ăn. Vẫn là thỉnh bệ hạ cắt bánh, nếm thử trước đi. "Nói xong nàng phủng lấy một chiếc khay bằng gỗ tử đàn, bên trên có bày mấy cái đĩa tinh xảo, còn có một con dao bằng bạc, chiếc muỗng dài, cây tăm bằng bạc.Hoàng đế cười ha ha, nhìn thái tử, lại nhìn về phía Tô Văn Nhi, khen: "Thật sự là nữ hài tử lan tâm tuệ chất. "Món điểm tâm này vừa ra, những người khác căn bản không thấy có giá trị gì hết.Dù sao những điểm tâm kia ở trong cung cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng không mới mẻ gì.Tô Văn Nhi lập tức quỳ xuống đất tạ ơn, "Tạ bệ hạ khen ngợi."Hoàng đế ngẩn ra, "Trẫm còn chưa ban thưởng mà. "Tô Văn Nhi dịu dàng nói: "Thần nữ không cầu bệ hạ ban cho vàng bạc, thần nữ chỉ hy vọng dùng loại bánh kem này cung chúc bệ hạ thân thể an khang, dân chúng an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an thì được rồi."Thì ra kêu là bánh kem nha, mọi người kinh hô.Lập tức có người khen ngợi nói: "Tô quốc Công biết cách dạy dỗ nữ nhi a, tuổi còn nhỏ mà có thể nói được những lời như vậy. Thật sự là lan tâm tuệ chất, lan tâm tuệ chất a!"Tô Nhân Vũ lại sắc mặt lãnh trầm, không nói một lời, cũng không tạ ơn.Mà càng nhiều người sau khi nhìn xong, cũng không ước mà cùng đi xem Tô Mạt.Dù sao nàng cũng rất được hoàng đế sủng ái, tự do ra vào ngự thư phòng, cũng không phải người nào cũng đều có vinh quang ấy.Nhưng lần này đến Vạn Xuân uyển, hoàng đế tựa hồ cũng không đối với nàng ta như thế, ngược lại có vẻ lạnh nhạt.Lần này lại thừa nhận Tô Văn Nhi như thế, chỉ sợ Tô Mạt là sắp thất sủng .Tống Dung Hoa cùng Hoàng Phủ Kha đắc ý như chú khổng tước kiêu ngạo, chỉ hận không thể bay lên.Tô Văn Nhi đưa mắt qua chỗ thái tử, trên mặt hắn mơ hồ cũng có biểu tình hăng hái, càng phát ra sự tuấn mỹ đến cực điểm.Thái tử nhìn loại bánh kem mà bản thân chưa từng thấy qua, không khỏi nhớ tới đêm qua Tô Văn Nhi vừa khẩn trương lại thẹn thùng nói với hắn câu nói kia,"Điện hạ, Văn Nhi làm cái đó, là muốn tặng lễ vật cho điện hạ. Mặc kệ Văn Nhi làm cái gì, đều là vì điện hạ."Tuy rằng nữ tử thích hắn rất nhiều, rất nhiều, nhưng biểu lộ thành như thế này, lại vẫn là người thứ nhất, không khỏi làm cho hắn cảm thấy có một loại hư vinh lạ lẫm.