Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1080: Bánh kem quang vinh hoàn thành sứ mệnh
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn nhìn Tô Văn Nhi một cái, nàng cũng nhìn lướt hắn, lại khẩn trương dời tầm mắt.Sau đó, bọn họ tựa hồ không hẹn mà cùng nhìn đại tiểu thư phía đối diện.Nàng nắm chặt tay Tô Mạt lẳng lặng đứng ở nơi đó, trên mặt có chút khinh miệt, có một loại ưu thương nhàn nhạt không cho phép người ta tìm hiểu.Hoàng quý phi cầm lên con dao dùng để cắt bánh, giao cho hoàng đế cắt, thanh âm vui mừng nói:"Bệ hạ, bắt đầu thôi. "Hoàng đế cầm tay nàng, cười cười, "Quý phi cùng trẫm."Nhìn một màn này, giống như vợ chồng cùng nhau cắt bánh.Tô Mạt hơi nhíu mày, khóe môi cong lại, lộ ra một nụ cười mỉa mai.Trong lòng yên lặng đọc, thời khắc này, chúng ta cùng nhau tới chứng kiến, bọn họ, sứ mệnh quang vinh mà vĩ đại, bọn họ là chiến sĩ anh dũng ga dạ, vì sứ mệnh, tan xương nát thịt, cũng không tiếc .Chúng ta muốn vĩnh viễn nhớ kỹ bọn họ, vì sứ mệnh, đồng quy vu tận với địch nhân .Chào!Nàng theo bản năng cũng bước, thẳng lưng, ưỡn ngực, chiếc cằm hơi thu lại, ánh mắt thương xót mà kiên định, biểu hiện ra ánh mắt vô thượng kính trọng, nếu không phải Hoàng Phủ Cẩn cùng đại tiểu thư phân biệt cầm lấy tay nàng, nàng cơ hồ nhịn không được muốn kính chào rồi !. . ... ."Phần phật" Lập tức, không hề có điềm báo, ba tầng bánh kem lập tức sụp xuống .Chất lỏng trắng trắng, xanh xanh đỏ đỏ, liền cứ như vậy chảy xuống dưới. . .Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chăm chú vào sự việc kia, không kịp phản ứng, đều mở to hai mắt nhìn, ngây ra như phỗng.May mắn hoàng đế thân thủ nhanh nhẹn, kéo hoàng quý phi nhanh chóng nhảy ra phía sau, né tránh kem bơ văng khắp nơi, nếu không, bọn họ liền cùng Tô Văn Nhi giống nhau, bị bánh kem bắn tung tóe đầy người, hồ ở trên người, cảm giác không biết nói sao.Nhất là chất lỏng màu nâu này, quả thực là . . .Sự đột biến trước mắt, làm cho người ta không thể tiếp nhận, Tô Văn Nhi giống như cọc gỗ đứng ở nơi đó, tay như hơi duỗi ra, trên mặt còn pháng phất nụ cười đắc ý nhàn nhạt.Trên người giờ là toàn chất lỏng chảy nhiễu xuống lộp bộp, giống như bị dội máu chó vô người . . .
Hắn nhìn Tô Văn Nhi một cái, nàng cũng nhìn lướt hắn, lại khẩn trương dời tầm mắt.
Sau đó, bọn họ tựa hồ không hẹn mà cùng nhìn đại tiểu thư phía đối diện.
Nàng nắm chặt tay Tô Mạt lẳng lặng đứng ở nơi đó, trên mặt có chút khinh
miệt, có một loại ưu thương nhàn nhạt không cho phép người ta tìm hiểu.
Hoàng quý phi cầm lên con dao dùng để cắt bánh, giao cho hoàng đế cắt, thanh âm vui mừng nói:"Bệ hạ, bắt đầu thôi. "
Hoàng đế cầm tay nàng, cười cười, "Quý phi cùng trẫm."
Nhìn một màn này, giống như vợ chồng cùng nhau cắt bánh.
Tô Mạt hơi nhíu mày, khóe môi cong lại, lộ ra một nụ cười mỉa mai.
Trong lòng yên lặng đọc, thời khắc này, chúng ta cùng nhau tới chứng kiến,
bọn họ, sứ mệnh quang vinh mà vĩ đại, bọn họ là chiến sĩ anh dũng ga dạ, vì sứ mệnh, tan xương nát thịt, cũng không tiếc .
Chúng ta muốn vĩnh viễn nhớ kỹ bọn họ, vì sứ mệnh, đồng quy vu tận với địch nhân .
Chào!
Nàng theo bản năng cũng bước, thẳng lưng, ưỡn ngực, chiếc cằm hơi thu lại,
ánh mắt thương xót mà kiên định, biểu hiện ra ánh mắt vô thượng kính
trọng, nếu không phải Hoàng Phủ Cẩn cùng đại tiểu thư phân biệt cầm lấy
tay nàng, nàng cơ hồ nhịn không được muốn kính chào rồi !. . ... .
"Phần phật" Lập tức, không hề có điềm báo, ba tầng bánh kem lập tức sụp xuống .
Chất lỏng trắng trắng, xanh xanh đỏ đỏ, liền cứ như vậy chảy xuống dưới. . .
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chăm chú vào sự việc kia,
không kịp phản ứng, đều mở to hai mắt nhìn, ngây ra như phỗng.
May mắn hoàng đế thân thủ nhanh nhẹn, kéo hoàng quý phi nhanh chóng nhảy ra phía sau, né tránh kem bơ văng khắp nơi, nếu không, bọn họ liền cùng Tô Văn Nhi giống nhau, bị bánh kem bắn tung tóe đầy người, hồ ở trên
người, cảm giác không biết nói sao.
Nhất là chất lỏng màu nâu này, quả thực là . . .
Sự đột biến trước mắt, làm cho người ta không thể tiếp nhận, Tô Văn Nhi
giống như cọc gỗ đứng ở nơi đó, tay như hơi duỗi ra, trên mặt còn pháng
phất nụ cười đắc ý nhàn nhạt.
Trên người giờ là toàn chất lỏng chảy nhiễu xuống lộp bộp, giống như bị dội máu chó vô người . . .
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn nhìn Tô Văn Nhi một cái, nàng cũng nhìn lướt hắn, lại khẩn trương dời tầm mắt.Sau đó, bọn họ tựa hồ không hẹn mà cùng nhìn đại tiểu thư phía đối diện.Nàng nắm chặt tay Tô Mạt lẳng lặng đứng ở nơi đó, trên mặt có chút khinh miệt, có một loại ưu thương nhàn nhạt không cho phép người ta tìm hiểu.Hoàng quý phi cầm lên con dao dùng để cắt bánh, giao cho hoàng đế cắt, thanh âm vui mừng nói:"Bệ hạ, bắt đầu thôi. "Hoàng đế cầm tay nàng, cười cười, "Quý phi cùng trẫm."Nhìn một màn này, giống như vợ chồng cùng nhau cắt bánh.Tô Mạt hơi nhíu mày, khóe môi cong lại, lộ ra một nụ cười mỉa mai.Trong lòng yên lặng đọc, thời khắc này, chúng ta cùng nhau tới chứng kiến, bọn họ, sứ mệnh quang vinh mà vĩ đại, bọn họ là chiến sĩ anh dũng ga dạ, vì sứ mệnh, tan xương nát thịt, cũng không tiếc .Chúng ta muốn vĩnh viễn nhớ kỹ bọn họ, vì sứ mệnh, đồng quy vu tận với địch nhân .Chào!Nàng theo bản năng cũng bước, thẳng lưng, ưỡn ngực, chiếc cằm hơi thu lại, ánh mắt thương xót mà kiên định, biểu hiện ra ánh mắt vô thượng kính trọng, nếu không phải Hoàng Phủ Cẩn cùng đại tiểu thư phân biệt cầm lấy tay nàng, nàng cơ hồ nhịn không được muốn kính chào rồi !. . ... ."Phần phật" Lập tức, không hề có điềm báo, ba tầng bánh kem lập tức sụp xuống .Chất lỏng trắng trắng, xanh xanh đỏ đỏ, liền cứ như vậy chảy xuống dưới. . .Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chăm chú vào sự việc kia, không kịp phản ứng, đều mở to hai mắt nhìn, ngây ra như phỗng.May mắn hoàng đế thân thủ nhanh nhẹn, kéo hoàng quý phi nhanh chóng nhảy ra phía sau, né tránh kem bơ văng khắp nơi, nếu không, bọn họ liền cùng Tô Văn Nhi giống nhau, bị bánh kem bắn tung tóe đầy người, hồ ở trên người, cảm giác không biết nói sao.Nhất là chất lỏng màu nâu này, quả thực là . . .Sự đột biến trước mắt, làm cho người ta không thể tiếp nhận, Tô Văn Nhi giống như cọc gỗ đứng ở nơi đó, tay như hơi duỗi ra, trên mặt còn pháng phất nụ cười đắc ý nhàn nhạt.Trên người giờ là toàn chất lỏng chảy nhiễu xuống lộp bộp, giống như bị dội máu chó vô người . . .