Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1085: Vũ khí bí mật của Mạt Mạt 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đang lúc nàng vươn dao trúc ra, lập tức cảm thấy một cỗ âm hàn khí đánh úp lại, nàng nhíu mày, ừ một tiếng, Hoàng Phủ Cẩn luôn luôn đứng ở phía sau đã quát ra một tiếng, thân như chim đại bàng phi lên, hướng tới hai tên thái giám đang cúi đầu lấm lét chộp tới.Mọi người đều cả kinh, lập tức có người kêu lớn, "Thích khách, bảo hộ thánh giá! "Hoàng Phủ Giác lập tức rút ra bội kiếm tùy thân thị vệ, hộ ở trước mặt hoàng đế cùng Lương phi, mọi người chỉ thấy Hoàng Phủ Cẩn như giao long xuất hải chơi đùa với bọn chúng.Hai người chiêu thức quỷ dị, âm ngoan nham hiểm, xuất chiêu chiêu nào chiêu ấy đều hèn hạ, chuyên tấn công chỗ hiểm.Chiêu thức Hoàng Phủ Cẩn nhanh như tia chớp, làm cho người ta không kịp nhìn.Tống Thanh Dương nóng nảy, cuống quít quỳ xuống đất, "Bệ hạ tha mạng, đó là hai gã gia đinh của vi thần, bất quá là từng hành tẩu giang hồ, học được một ít quyền cước công phu. Vi thần thấy không tầm thường, cho nên mang theo bên người, đều là thông qua đăng ký nhập viên, thỉnh bệ hạ minh giám . "Tống Thanh Dương tự nhiên nghĩ thông suốt rồi, hiện tại tự mình khai ra, bất quá chỉ là đắc tội nuôi dưỡng võ đinh, nếu để hai người cùng Hoàng Phủ Cẩn đánh nhau một thời gian rồi chạy trốn, thì nhất định bị định tội là thích khách, phi thường không sáng suốt.Hoàng đế vừa nghe, đuôi lông mày như nhảy lên, trong mắt hiện lên một tia băng lãnh, lại lập tức cười rộ lên, khoát tay áo,"Nếu như thế, thấy công phu không tầm thường, liền tạm thời dừng tay, đợi đến lúc kỵ xạ tỷ thí một phen xem sao, để cho các khanh đại khai nhãn giới. "Hoàng Phủ Cẩn nghe vậy, lập tức thu tay lại, thân hình chợt lóe lên một cái, về tới bên người Tô Mạt.Có hắn đứng ở nới đó, giống như thần thủ hộ vững như thái sơn, Thư Hùng Song Sát cho dù là muốn lén lút giở trò ám hại, cũng không dám, dù sao thi triển nội lực muốn làm nát vụn bánh kem cũng không phải dễ dàng như vậy.Lúc này Tô Mạt đã giơ tay cắt xuống, lưu loát đem bánh kem làm tám miếng, hơn nữa mỗi khối miềng đều có một đóa hoa, có một miếng mứt gừng hình núi non, giang sơn vạn kiếp lại cô đơn để lại cho hoàng đế.Tô Mạt còn sai người đặc chế làm ra loại dĩa bằng bạc, muỗng bạc, bày ở bên cạnh đĩa sứ trắng, sau đó còn để cho các cung nữ y phục hoa lệ bưng lên đưa đến trước ngự án cho bệ hạ.Hoàng đế trước tiên cầm lấy cái chuôi thìa ( cán muỗng), múc một muỗng kem bơ, chậm rãi bỏ vào trong miệng, lập tức thần kinh rung lên, hai mắt sáng ngời, thần sắc bay lên.Mọi người nhìn không chuyển mắt theo dõi hắn, theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước miếng .Đâu cần ăn thử, chỉ cần nhìn màu sắc kia, ngửi thấy hương thơm ngọt mát kia, bọn họ liền kết luận, khẳng định mỹ vị vô cùng.
Đang lúc nàng vươn dao trúc ra, lập tức cảm thấy một cỗ âm hàn khí đánh úp lại, nàng nhíu mày, ừ một tiếng, Hoàng Phủ Cẩn luôn luôn đứng ở phía sau đã quát ra một
tiếng, thân như chim đại bàng phi lên, hướng tới hai tên thái giám đang
cúi đầu lấm lét chộp tới.
Mọi người đều cả kinh, lập tức có người kêu lớn, "Thích khách, bảo hộ thánh giá! "
Hoàng Phủ Giác lập tức rút ra bội kiếm tùy thân thị vệ, hộ ở trước mặt hoàng
đế cùng Lương phi, mọi người chỉ thấy Hoàng Phủ Cẩn như giao long xuất
hải chơi đùa với bọn chúng.
Hai người chiêu thức quỷ dị, âm ngoan nham hiểm, xuất chiêu chiêu nào chiêu ấy đều hèn hạ, chuyên tấn công chỗ hiểm.
Chiêu thức Hoàng Phủ Cẩn nhanh như tia chớp, làm cho người ta không kịp nhìn.
Tống Thanh Dương nóng nảy, cuống quít quỳ xuống đất, "Bệ hạ tha mạng, đó là
hai gã gia đinh của vi thần, bất quá là từng hành tẩu giang hồ, học được một ít quyền cước công phu. Vi thần thấy không tầm thường, cho nên mang theo bên người, đều là thông qua đăng ký nhập viên, thỉnh bệ hạ minh
giám . "
Tống Thanh Dương tự nhiên nghĩ thông suốt rồi, hiện tại
tự mình khai ra, bất quá chỉ là đắc tội nuôi dưỡng võ đinh, nếu để hai
người cùng Hoàng Phủ Cẩn đánh nhau một thời gian rồi chạy trốn, thì nhất định bị định tội là thích khách, phi thường không sáng suốt.
Hoàng đế vừa nghe, đuôi lông mày như nhảy lên, trong mắt hiện lên một tia
băng lãnh, lại lập tức cười rộ lên, khoát tay áo,"Nếu như thế, thấy công phu không tầm thường, liền tạm thời dừng tay, đợi đến lúc kỵ xạ tỷ thí
một phen xem sao, để cho các khanh đại khai nhãn giới. "
Hoàng Phủ Cẩn nghe vậy, lập tức thu tay lại, thân hình chợt lóe lên một cái, về tới bên người Tô Mạt.
Có hắn đứng ở nới đó, giống như thần thủ hộ vững như thái sơn, Thư Hùng
Song Sát cho dù là muốn lén lút giở trò ám hại, cũng không dám, dù sao
thi triển nội lực muốn làm nát vụn bánh kem cũng không phải dễ dàng như
vậy.
Lúc này Tô Mạt đã giơ tay cắt xuống, lưu loát đem bánh kem
làm tám miếng, hơn nữa mỗi khối miềng đều có một đóa hoa, có một miếng
mứt gừng hình núi non, giang sơn vạn kiếp lại cô đơn để lại cho hoàng
đế.
Tô Mạt còn sai người đặc chế làm ra loại dĩa bằng bạc, muỗng
bạc, bày ở bên cạnh đĩa sứ trắng, sau đó còn để cho các cung nữ y phục
hoa lệ bưng lên đưa đến trước ngự án cho bệ hạ.
Hoàng đế trước
tiên cầm lấy cái chuôi thìa ( cán muỗng), múc một muỗng kem bơ, chậm rãi bỏ vào trong miệng, lập tức thần kinh rung lên, hai mắt sáng ngời, thần sắc bay lên.
Mọi người nhìn không chuyển mắt theo dõi hắn, theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước miếng .
Đâu cần ăn thử, chỉ cần nhìn màu sắc kia, ngửi thấy hương thơm ngọt mát kia, bọn họ liền kết luận, khẳng định mỹ vị vô cùng.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đang lúc nàng vươn dao trúc ra, lập tức cảm thấy một cỗ âm hàn khí đánh úp lại, nàng nhíu mày, ừ một tiếng, Hoàng Phủ Cẩn luôn luôn đứng ở phía sau đã quát ra một tiếng, thân như chim đại bàng phi lên, hướng tới hai tên thái giám đang cúi đầu lấm lét chộp tới.Mọi người đều cả kinh, lập tức có người kêu lớn, "Thích khách, bảo hộ thánh giá! "Hoàng Phủ Giác lập tức rút ra bội kiếm tùy thân thị vệ, hộ ở trước mặt hoàng đế cùng Lương phi, mọi người chỉ thấy Hoàng Phủ Cẩn như giao long xuất hải chơi đùa với bọn chúng.Hai người chiêu thức quỷ dị, âm ngoan nham hiểm, xuất chiêu chiêu nào chiêu ấy đều hèn hạ, chuyên tấn công chỗ hiểm.Chiêu thức Hoàng Phủ Cẩn nhanh như tia chớp, làm cho người ta không kịp nhìn.Tống Thanh Dương nóng nảy, cuống quít quỳ xuống đất, "Bệ hạ tha mạng, đó là hai gã gia đinh của vi thần, bất quá là từng hành tẩu giang hồ, học được một ít quyền cước công phu. Vi thần thấy không tầm thường, cho nên mang theo bên người, đều là thông qua đăng ký nhập viên, thỉnh bệ hạ minh giám . "Tống Thanh Dương tự nhiên nghĩ thông suốt rồi, hiện tại tự mình khai ra, bất quá chỉ là đắc tội nuôi dưỡng võ đinh, nếu để hai người cùng Hoàng Phủ Cẩn đánh nhau một thời gian rồi chạy trốn, thì nhất định bị định tội là thích khách, phi thường không sáng suốt.Hoàng đế vừa nghe, đuôi lông mày như nhảy lên, trong mắt hiện lên một tia băng lãnh, lại lập tức cười rộ lên, khoát tay áo,"Nếu như thế, thấy công phu không tầm thường, liền tạm thời dừng tay, đợi đến lúc kỵ xạ tỷ thí một phen xem sao, để cho các khanh đại khai nhãn giới. "Hoàng Phủ Cẩn nghe vậy, lập tức thu tay lại, thân hình chợt lóe lên một cái, về tới bên người Tô Mạt.Có hắn đứng ở nới đó, giống như thần thủ hộ vững như thái sơn, Thư Hùng Song Sát cho dù là muốn lén lút giở trò ám hại, cũng không dám, dù sao thi triển nội lực muốn làm nát vụn bánh kem cũng không phải dễ dàng như vậy.Lúc này Tô Mạt đã giơ tay cắt xuống, lưu loát đem bánh kem làm tám miếng, hơn nữa mỗi khối miềng đều có một đóa hoa, có một miếng mứt gừng hình núi non, giang sơn vạn kiếp lại cô đơn để lại cho hoàng đế.Tô Mạt còn sai người đặc chế làm ra loại dĩa bằng bạc, muỗng bạc, bày ở bên cạnh đĩa sứ trắng, sau đó còn để cho các cung nữ y phục hoa lệ bưng lên đưa đến trước ngự án cho bệ hạ.Hoàng đế trước tiên cầm lấy cái chuôi thìa ( cán muỗng), múc một muỗng kem bơ, chậm rãi bỏ vào trong miệng, lập tức thần kinh rung lên, hai mắt sáng ngời, thần sắc bay lên.Mọi người nhìn không chuyển mắt theo dõi hắn, theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước miếng .Đâu cần ăn thử, chỉ cần nhìn màu sắc kia, ngửi thấy hương thơm ngọt mát kia, bọn họ liền kết luận, khẳng định mỹ vị vô cùng.