Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1100: Cười nhạo không thành còn bị phế 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nếu không vì lí do đó, nàng ta sao để cho Hoàng Phủ Giới biết.Đúng như lời Tô Mạt, Tô Văn Nhi muốn học lén cách làm bánh của nàng, sau đó làm ra hai phần bánh giống y hệt, như vậy sẽ không phân biệt cao thấp. Nàng lại cố tình đưa bánh trước ngày thi để vu oan Tô Mạt học lén nàng. Nếu Tô Mạt thắng, nàng liền đổ thừa do Hoàng Phủ Giới lén tiết lộ tin tức.Bất cứ giá nào nàng cũng phải khiến cho Tô mạt chịu nhục.Nhưng nàng không ngờ mọi tính toán của mình đều nằm trong tay Tô Mạt. Đây chỉ là cái bẫy Tô mạt giăng ra để đối phó nàng.Hơn nữa, tuy nàng làm bánh giống hệt Tô Mạt nhưng sao bánh của nàng lại bị hỏng trước mặt bao người mà bánh của Tô Mạt lại không vấn đề?Cơn tức này làm sao nàng chịu nổi?Tô Mạt tiếp tục nói:“Nhị tỷ, không phải ta ác, ta không có tâm hại người, nhưng vẫn phải tìm cách đề phòng người hại ta. Dù ta có bày kế đi nữa nhưng nếu ngươi không muốn hại ta thì sao ngươi rơi vào tình? Đây là tự ngươi chuốc lấy.”Hoàng Phủ Giác nhìn hai nàng rì rầm, trong lòng cảm giác gì cũng có. Hắn không ngờ được sự việc lại biến đổi chóng mặt như thế.Có quá nhiều việc, Mạt nhi không bao giờ nói qua với hắn. Bất quá cũng đúng thôi, nếu nói ra hết, mọi người sao còn lo lắng, như vậy sẽ gây nghi ngờ cho người khác.Vậy làm sao mà Tô Văn Nhi cùng hoàng quý phi trúng kế được?Lúc này, hoàng quý phi bước vào, bảo hoàng đế có chuyện cần nói với Tô Mạt.Tô Mạt cười nhin Hoàng Phủ Cẩn, để hắn yên tâm. Lúc đi ngang Hoàng Phủ giác, nàng nghe hắn nói khẽ:“Đừng sợ .”Tô Mạt cũng mỉm cười, sau đó đi ra ngoài.Tô Văn Nhi đến trước mặt hoàng quý phi:“Nương nương, xin người đừng cho nô tì trở về, cho nô tì ở lại bên người hầu hạ ngài đi.”Hoàng quý phi lạnh lùng nói:“Ngươi nói sao cũng là nữ nhi Tô gia, ta xen vào không tiện.”Nàng lại cầu xin thái tử, thái tử nhìn thấy nàng yếu ớt đáng thương, lại nhờ đến dáng vẻ dịu dàng động lòng người của nàng, cảm thấy không nỡ:“Mẫu phi, hay cứ để nàng ở lại, giờ cho nàng về nhà cũng không ổn.”Hoàng quý phi hừ lạnh:“Chẳng lẽ ta có thể cướp người của Tô gia được sao? Ngươi có rảnh thì đi thăm cậu ngươi đi.”Nãy giờ, Tống Minh Dương vẫn ở một bên quan sát nói:“Bác, cha cháu tốt hơn nhiều. Chỉ là đầu vẫn còn nhức, không biết chừng nào mới hết.”Hoàng quý phi bất đắc dĩ thở dài, nàng cũng thường xuyên nhức đầu nên rất hiểu, bèn liếc Hoàng Phủ Cẩn, vừa muốn nói chuyện, hắn lại xoay người tránh ra .Tô Mạt từ bên ngoài vào thì thấy An tần quỳ trên mặt đất, kế bên đó là Hoàng Phủ Liễn.An tần khóc lóc:“Bệ hạ, Liễn nhi ăn xong bánh của nàng ta thì bụng đau dữ dội, còn ói nữa. Ngự y chẩn mạch nói do ăn đồ không sạch mà ra.”

Nếu không vì lí do đó, nàng ta sao để cho Hoàng Phủ Giới biết.

Đúng như lời Tô Mạt, Tô Văn Nhi muốn học lén cách làm bánh của nàng, sau đó
làm ra hai phần bánh giống y hệt, như vậy sẽ không phân biệt cao thấp.
Nàng lại cố tình đưa bánh trước ngày thi để vu oan Tô Mạt học lén nàng.
Nếu Tô Mạt thắng, nàng liền đổ thừa do Hoàng Phủ Giới lén tiết lộ tin
tức.

Bất cứ giá nào nàng cũng phải khiến cho Tô mạt chịu nhục.

Nhưng nàng không ngờ mọi tính toán của mình đều nằm trong tay Tô Mạt. Đây chỉ là cái bẫy Tô mạt giăng ra để đối phó nàng.

Hơn nữa, tuy nàng làm bánh giống hệt Tô Mạt nhưng sao bánh của nàng lại bị
hỏng trước mặt bao người mà bánh của Tô Mạt lại không vấn đề?

Cơn tức này làm sao nàng chịu nổi?

Tô Mạt tiếp tục nói:“Nhị tỷ, không phải ta ác, ta không có tâm hại người,
nhưng vẫn phải tìm cách đề phòng người hại ta. Dù ta có bày kế đi nữa
nhưng nếu ngươi không muốn hại ta thì sao ngươi rơi vào tình? Đây là tự
ngươi chuốc lấy.”

Hoàng Phủ Giác nhìn hai nàng rì rầm, trong lòng cảm giác gì cũng có. Hắn không ngờ được sự việc lại biến đổi chóng mặt như thế.

Có quá nhiều việc, Mạt nhi không bao giờ nói qua với hắn. Bất quá cũng
đúng thôi, nếu nói ra hết, mọi người sao còn lo lắng, như vậy sẽ gây
nghi ngờ cho người khác.

Vậy làm sao mà Tô Văn Nhi cùng hoàng quý phi trúng kế được?

Lúc này, hoàng quý phi bước vào, bảo hoàng đế có chuyện cần nói với Tô Mạt.

Tô Mạt cười nhin Hoàng Phủ Cẩn, để hắn yên tâm. Lúc đi ngang Hoàng Phủ giác, nàng nghe hắn nói khẽ:“Đừng sợ .”

Tô Mạt cũng mỉm cười, sau đó đi ra ngoài.

Tô Văn Nhi đến trước mặt hoàng quý phi:“Nương nương, xin người đừng cho nô tì trở về, cho nô tì ở lại bên người hầu hạ ngài đi.”

Hoàng quý phi lạnh lùng nói:“Ngươi nói sao cũng là nữ nhi Tô gia, ta xen vào không tiện.”

Nàng lại cầu xin thái tử, thái tử nhìn thấy nàng yếu ớt đáng thương, lại
nhờ đến dáng vẻ dịu dàng động lòng người của nàng, cảm thấy không
nỡ:“Mẫu phi, hay cứ để nàng ở lại, giờ cho nàng về nhà cũng không ổn.”

Hoàng quý phi hừ lạnh:“Chẳng lẽ ta có thể cướp người của Tô gia được sao? Ngươi có rảnh thì đi thăm cậu ngươi đi.”

Nãy giờ, Tống Minh Dương vẫn ở một bên quan sát nói:“Bác, cha cháu tốt hơn
nhiều. Chỉ là đầu vẫn còn nhức, không biết chừng nào mới hết.”

Hoàng quý phi bất đắc dĩ thở dài, nàng cũng thường xuyên nhức đầu nên rất
hiểu, bèn liếc Hoàng Phủ Cẩn, vừa muốn nói chuyện, hắn lại xoay người
tránh ra .

Tô Mạt từ bên ngoài vào thì thấy An tần quỳ trên mặt đất, kế bên đó là Hoàng Phủ Liễn.

An tần khóc lóc:“Bệ hạ, Liễn nhi ăn xong bánh của nàng ta thì bụng đau dữ
dội, còn ói nữa. Ngự y chẩn mạch nói do ăn đồ không sạch mà ra.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nếu không vì lí do đó, nàng ta sao để cho Hoàng Phủ Giới biết.Đúng như lời Tô Mạt, Tô Văn Nhi muốn học lén cách làm bánh của nàng, sau đó làm ra hai phần bánh giống y hệt, như vậy sẽ không phân biệt cao thấp. Nàng lại cố tình đưa bánh trước ngày thi để vu oan Tô Mạt học lén nàng. Nếu Tô Mạt thắng, nàng liền đổ thừa do Hoàng Phủ Giới lén tiết lộ tin tức.Bất cứ giá nào nàng cũng phải khiến cho Tô mạt chịu nhục.Nhưng nàng không ngờ mọi tính toán của mình đều nằm trong tay Tô Mạt. Đây chỉ là cái bẫy Tô mạt giăng ra để đối phó nàng.Hơn nữa, tuy nàng làm bánh giống hệt Tô Mạt nhưng sao bánh của nàng lại bị hỏng trước mặt bao người mà bánh của Tô Mạt lại không vấn đề?Cơn tức này làm sao nàng chịu nổi?Tô Mạt tiếp tục nói:“Nhị tỷ, không phải ta ác, ta không có tâm hại người, nhưng vẫn phải tìm cách đề phòng người hại ta. Dù ta có bày kế đi nữa nhưng nếu ngươi không muốn hại ta thì sao ngươi rơi vào tình? Đây là tự ngươi chuốc lấy.”Hoàng Phủ Giác nhìn hai nàng rì rầm, trong lòng cảm giác gì cũng có. Hắn không ngờ được sự việc lại biến đổi chóng mặt như thế.Có quá nhiều việc, Mạt nhi không bao giờ nói qua với hắn. Bất quá cũng đúng thôi, nếu nói ra hết, mọi người sao còn lo lắng, như vậy sẽ gây nghi ngờ cho người khác.Vậy làm sao mà Tô Văn Nhi cùng hoàng quý phi trúng kế được?Lúc này, hoàng quý phi bước vào, bảo hoàng đế có chuyện cần nói với Tô Mạt.Tô Mạt cười nhin Hoàng Phủ Cẩn, để hắn yên tâm. Lúc đi ngang Hoàng Phủ giác, nàng nghe hắn nói khẽ:“Đừng sợ .”Tô Mạt cũng mỉm cười, sau đó đi ra ngoài.Tô Văn Nhi đến trước mặt hoàng quý phi:“Nương nương, xin người đừng cho nô tì trở về, cho nô tì ở lại bên người hầu hạ ngài đi.”Hoàng quý phi lạnh lùng nói:“Ngươi nói sao cũng là nữ nhi Tô gia, ta xen vào không tiện.”Nàng lại cầu xin thái tử, thái tử nhìn thấy nàng yếu ớt đáng thương, lại nhờ đến dáng vẻ dịu dàng động lòng người của nàng, cảm thấy không nỡ:“Mẫu phi, hay cứ để nàng ở lại, giờ cho nàng về nhà cũng không ổn.”Hoàng quý phi hừ lạnh:“Chẳng lẽ ta có thể cướp người của Tô gia được sao? Ngươi có rảnh thì đi thăm cậu ngươi đi.”Nãy giờ, Tống Minh Dương vẫn ở một bên quan sát nói:“Bác, cha cháu tốt hơn nhiều. Chỉ là đầu vẫn còn nhức, không biết chừng nào mới hết.”Hoàng quý phi bất đắc dĩ thở dài, nàng cũng thường xuyên nhức đầu nên rất hiểu, bèn liếc Hoàng Phủ Cẩn, vừa muốn nói chuyện, hắn lại xoay người tránh ra .Tô Mạt từ bên ngoài vào thì thấy An tần quỳ trên mặt đất, kế bên đó là Hoàng Phủ Liễn.An tần khóc lóc:“Bệ hạ, Liễn nhi ăn xong bánh của nàng ta thì bụng đau dữ dội, còn ói nữa. Ngự y chẩn mạch nói do ăn đồ không sạch mà ra.”

Chương 1100: Cười nhạo không thành còn bị phế 01