Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1101: Cười nhạo không thành còn bị phế 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sau đó, nàng ấn Hoàng Phủ Liễn, bắt hắn nói. Hoàng Phủ Liễn khổ sở cau mày, gật đầu đồng ý.Mặt hoàng đế ngày càng lạnh, liếc: “Mạt nhi, ngươi nghe chưa?”Tô Mạt gật đầu, đi tới ngồi kế bên Hoàng Phủ Liễn, đỡ hắn dậy,dịu dàng nói: “Thập tứ điện hạ, bụng ngài còn đau không?”Nàng thấy mặt hắn hơi tái, chắc là bệnh thật.Hoàng Phủ Liễn liếc nàng thật nhanh, sau đó đưa tay ấn bụng.Tô Mạt cười, hỏi nhỏ: “Bánh ăn ngon không?”Hoàng Phủ Liễn mím môi.Tô Mạt nói tiếp: “Nếu nói dối, sau này không được ăn nữa nha.”Hoàng Phủ Liễn hít vào một hơi, do dự.An tần mở miệng muốn xen vào nhưng bị hoàng đế trừng liền im lặng.Tô Mạt lại nói: “Thập tứ điện hạ, nếu ngài nói thật ta sẽ thường làm bánh cho ngài ăn.”Hoàng Phủ Liễn nghe vậy vội nói: “Là An tần bảo ta nói với phụ hoàng, bánh của ngươi làm ta đau bụng, nói thứ bánh đó không ngon, là tà vật. Nhưng ta thấy bánh ngươi làm ăn ngon lắm.”Nghe xong lời thập tứ điện hạ, Tô Mạt nhướng mi. An tần này sao ngốc vậy chứ. Từ lần đầu gặp Hoàng Phủ Liễn, nàng đã biết hắn không tầm thường, là người có chủ kiến, lại trầm ổn, chỉ là hắn không thể hiện ra mà thôi.An tần vội vàng phủ nhận.Hoàng đế nổi giận: “Xem ra, trẫm đã quá dung túng các ngươi, khiến các ngươi càng ngày càng vô pháp vô thiên.”An tần cuống quít cầu xin: “Quý phi nương nương, xin người tha cho nô tì.”Hoàng quý phi vừa mới đi ra, nghe nàng nói thì lạnh mặt: “Giỏi cho An tần, dám xúi giục hoàng tử....”“Nương nương, nương nương, nô tì làm là vì ngài, thập tam công chúa bảo nô tì......”“Câm miệng!” Hoàng quý phi tức giận đến mặt mày xanh mét , chỉ vào nàng nổi giận nói: “Ngươi còn muốn vu oan bản cung, bản cung bảo ngươi làm vậy sao?”Mặt hoàng đế ngày càng tối, thản nhiên nói: “Quên đi, tước bỏ Tần vị của An tần, thập tứ hoàng tử giao cho Lương phi nuôi dưỡng.”An tần vừa nghe, cuống quít dập đầu cầu xin tha thứ, khóc như núi đổ.Hoàng đế không kiên nhẫn đứng dậy, Lưu Ngọc lập tức nói: “ Bãi giá!”Tô Mạt cũng chuẩn bị đi ra ngoài, hoàng quý phi đi đến sau lưng nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi nên nghĩ kĩ trước khi về cùng phe với họ, bằng không sau này hối hận không kịp.”Tô Mạt cười nói: “Thứ cho thần nữ ngu dốt, không hiểu nương nương muốn nói gì.Thần nữ xin phép.”Lương phi cũng dẫn theo Hoàng Phủ Liễn ra tới, nhìn hoàng quý phi, vui vẻ nói: “Tỷ tỷ, muội thấy tỷ nên để Tô nhị tiểu thư trở lại Tô gia đi. Đứa nhỏ có cha mẹ dạy dù sao cũng đỡ phiền hơn. Tỷ nói có đúng không?”Không thèm nhìn đến sắc mặt xanh mét của hoàng quý phi nàng lại quay qua Tô Mạt, dịu dàng nói: “Mạt nhi, lần đầu ta được ăn điểm tâm ngon như vậy. Chừng nào ngươi khai trương Mỹ thực lâu nhớ đừng quên ta. Có gì cần giúp đỡ ngươi cứ tìm Giác nhi, đứa nhỏ này rất ngoan, sẽ không từ chối đâu!”Nói xong, nàng tủm tỉm dời gót sen.Hoàng quý phi tức giận đến cả người run run.Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác cũng ra tới, cúi chào hoàng quý phi, dẫn Tô Mạt đang rời đi.Hoàng quý phi dõi đôi mắt lạnh lẽo nhìn nhóm người hoàng đế cho đến khi mất dạng, không ai biết được ẩn sau ánh mắt âm trầm đó là âm mưu quỷ kế gì tiếp theo.Thấy thái tử cùng Tô Văn Nhi ra tới, nàng hừ lạnh nói với thái tử: “Hoàng nhi, con mau đưa trả nàng về Tô gia, nếu chậm e lại thêm nhiều chuyện xấu hổ.”Tô Văn Nhi chỉ cảm thấy trước mặt tối tăm, ngực nghẹn thắt,một luồng khí nóng bốc lên làm nàng ho liên tục.

Sau đó, nàng ấn Hoàng Phủ Liễn, bắt hắn nói. Hoàng Phủ Liễn khổ sở cau mày, gật đầu đồng ý.

Mặt hoàng đế ngày càng lạnh, liếc: “Mạt nhi, ngươi nghe chưa?”

Tô Mạt gật đầu, đi tới ngồi kế bên Hoàng Phủ Liễn, đỡ hắn dậy,dịu dàng nói: “Thập tứ điện hạ, bụng ngài còn đau không?”

Nàng thấy mặt hắn hơi tái, chắc là bệnh thật.

Hoàng Phủ Liễn liếc nàng thật nhanh, sau đó đưa tay ấn bụng.

Tô Mạt cười, hỏi nhỏ: “Bánh ăn ngon không?”

Hoàng Phủ Liễn mím môi.

Tô Mạt nói tiếp: “Nếu nói dối, sau này không được ăn nữa nha.”

Hoàng Phủ Liễn hít vào một hơi, do dự.

An tần mở miệng muốn xen vào nhưng bị hoàng đế trừng liền im lặng.

Tô Mạt lại nói: “Thập tứ điện hạ, nếu ngài nói thật ta sẽ thường làm bánh cho ngài ăn.”

Hoàng Phủ Liễn nghe vậy vội nói: “Là An tần bảo ta nói với phụ hoàng, bánh
của ngươi làm ta đau bụng, nói thứ bánh đó không ngon, là tà vật. Nhưng
ta thấy bánh ngươi làm ăn ngon lắm.”

Nghe xong lời thập tứ điện
hạ, Tô Mạt nhướng mi. An tần này sao ngốc vậy chứ. Từ lần đầu gặp Hoàng
Phủ Liễn, nàng đã biết hắn không tầm thường, là người có chủ kiến, lại
trầm ổn, chỉ là hắn không thể hiện ra mà thôi.

An tần vội vàng phủ nhận.

Hoàng đế nổi giận: “Xem ra, trẫm đã quá dung túng các ngươi, khiến các ngươi càng ngày càng vô pháp vô thiên.”

An tần cuống quít cầu xin: “Quý phi nương nương, xin người tha cho nô tì.”

Hoàng quý phi vừa mới đi ra, nghe nàng nói thì lạnh mặt: “Giỏi cho An tần, dám xúi giục hoàng tử....”

“Nương nương, nương nương, nô tì làm là vì ngài, thập tam công chúa bảo nô tì......”

“Câm miệng!” Hoàng quý phi tức giận đến mặt mày xanh mét , chỉ vào nàng nổi giận nói: “Ngươi còn muốn vu oan bản cung, bản cung bảo ngươi làm vậy
sao?”

Mặt hoàng đế ngày càng tối, thản nhiên nói: “Quên đi, tước
bỏ Tần vị của An tần, thập tứ hoàng tử giao cho Lương phi nuôi dưỡng.”

An tần vừa nghe, cuống quít dập đầu cầu xin tha thứ, khóc như núi đổ.

Hoàng đế không kiên nhẫn đứng dậy, Lưu Ngọc lập tức nói: “ Bãi giá!”

Tô Mạt cũng chuẩn bị đi ra ngoài, hoàng quý phi đi đến sau lưng nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi nên nghĩ kĩ trước khi về cùng phe với họ, bằng không
sau này hối hận không kịp.”

Tô Mạt cười nói: “Thứ cho thần nữ ngu dốt, không hiểu nương nương muốn nói gì.Thần nữ xin phép.”

Lương phi cũng dẫn theo Hoàng Phủ Liễn ra tới, nhìn hoàng quý phi, vui vẻ
nói: “Tỷ tỷ, muội thấy tỷ nên để Tô nhị tiểu thư trở lại Tô gia đi. Đứa
nhỏ có cha mẹ dạy dù sao cũng đỡ phiền hơn. Tỷ nói có đúng không?”

Không thèm nhìn đến sắc mặt xanh mét của hoàng quý phi nàng lại quay qua Tô
Mạt, dịu dàng nói: “Mạt nhi, lần đầu ta được ăn điểm tâm ngon như vậy.
Chừng nào ngươi khai trương Mỹ thực lâu nhớ đừng quên ta. Có gì cần giúp đỡ ngươi cứ tìm Giác nhi, đứa nhỏ này rất ngoan, sẽ không từ chối đâu!”

Nói xong, nàng tủm tỉm dời gót sen.

Hoàng quý phi tức giận đến cả người run run.

Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác cũng ra tới, cúi chào hoàng quý phi, dẫn Tô Mạt đang rời đi.

Hoàng quý phi dõi đôi mắt lạnh lẽo nhìn nhóm người hoàng đế cho đến khi mất
dạng, không ai biết được ẩn sau ánh mắt âm trầm đó là âm mưu quỷ kế gì
tiếp theo.

Thấy thái tử cùng Tô Văn Nhi ra tới, nàng hừ lạnh nói
với thái tử: “Hoàng nhi, con mau đưa trả nàng về Tô gia, nếu chậm e lại
thêm nhiều chuyện xấu hổ.”

Tô Văn Nhi chỉ cảm thấy trước mặt tối tăm, ngực nghẹn thắt,một luồng khí nóng bốc lên làm nàng ho liên tục.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sau đó, nàng ấn Hoàng Phủ Liễn, bắt hắn nói. Hoàng Phủ Liễn khổ sở cau mày, gật đầu đồng ý.Mặt hoàng đế ngày càng lạnh, liếc: “Mạt nhi, ngươi nghe chưa?”Tô Mạt gật đầu, đi tới ngồi kế bên Hoàng Phủ Liễn, đỡ hắn dậy,dịu dàng nói: “Thập tứ điện hạ, bụng ngài còn đau không?”Nàng thấy mặt hắn hơi tái, chắc là bệnh thật.Hoàng Phủ Liễn liếc nàng thật nhanh, sau đó đưa tay ấn bụng.Tô Mạt cười, hỏi nhỏ: “Bánh ăn ngon không?”Hoàng Phủ Liễn mím môi.Tô Mạt nói tiếp: “Nếu nói dối, sau này không được ăn nữa nha.”Hoàng Phủ Liễn hít vào một hơi, do dự.An tần mở miệng muốn xen vào nhưng bị hoàng đế trừng liền im lặng.Tô Mạt lại nói: “Thập tứ điện hạ, nếu ngài nói thật ta sẽ thường làm bánh cho ngài ăn.”Hoàng Phủ Liễn nghe vậy vội nói: “Là An tần bảo ta nói với phụ hoàng, bánh của ngươi làm ta đau bụng, nói thứ bánh đó không ngon, là tà vật. Nhưng ta thấy bánh ngươi làm ăn ngon lắm.”Nghe xong lời thập tứ điện hạ, Tô Mạt nhướng mi. An tần này sao ngốc vậy chứ. Từ lần đầu gặp Hoàng Phủ Liễn, nàng đã biết hắn không tầm thường, là người có chủ kiến, lại trầm ổn, chỉ là hắn không thể hiện ra mà thôi.An tần vội vàng phủ nhận.Hoàng đế nổi giận: “Xem ra, trẫm đã quá dung túng các ngươi, khiến các ngươi càng ngày càng vô pháp vô thiên.”An tần cuống quít cầu xin: “Quý phi nương nương, xin người tha cho nô tì.”Hoàng quý phi vừa mới đi ra, nghe nàng nói thì lạnh mặt: “Giỏi cho An tần, dám xúi giục hoàng tử....”“Nương nương, nương nương, nô tì làm là vì ngài, thập tam công chúa bảo nô tì......”“Câm miệng!” Hoàng quý phi tức giận đến mặt mày xanh mét , chỉ vào nàng nổi giận nói: “Ngươi còn muốn vu oan bản cung, bản cung bảo ngươi làm vậy sao?”Mặt hoàng đế ngày càng tối, thản nhiên nói: “Quên đi, tước bỏ Tần vị của An tần, thập tứ hoàng tử giao cho Lương phi nuôi dưỡng.”An tần vừa nghe, cuống quít dập đầu cầu xin tha thứ, khóc như núi đổ.Hoàng đế không kiên nhẫn đứng dậy, Lưu Ngọc lập tức nói: “ Bãi giá!”Tô Mạt cũng chuẩn bị đi ra ngoài, hoàng quý phi đi đến sau lưng nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi nên nghĩ kĩ trước khi về cùng phe với họ, bằng không sau này hối hận không kịp.”Tô Mạt cười nói: “Thứ cho thần nữ ngu dốt, không hiểu nương nương muốn nói gì.Thần nữ xin phép.”Lương phi cũng dẫn theo Hoàng Phủ Liễn ra tới, nhìn hoàng quý phi, vui vẻ nói: “Tỷ tỷ, muội thấy tỷ nên để Tô nhị tiểu thư trở lại Tô gia đi. Đứa nhỏ có cha mẹ dạy dù sao cũng đỡ phiền hơn. Tỷ nói có đúng không?”Không thèm nhìn đến sắc mặt xanh mét của hoàng quý phi nàng lại quay qua Tô Mạt, dịu dàng nói: “Mạt nhi, lần đầu ta được ăn điểm tâm ngon như vậy. Chừng nào ngươi khai trương Mỹ thực lâu nhớ đừng quên ta. Có gì cần giúp đỡ ngươi cứ tìm Giác nhi, đứa nhỏ này rất ngoan, sẽ không từ chối đâu!”Nói xong, nàng tủm tỉm dời gót sen.Hoàng quý phi tức giận đến cả người run run.Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác cũng ra tới, cúi chào hoàng quý phi, dẫn Tô Mạt đang rời đi.Hoàng quý phi dõi đôi mắt lạnh lẽo nhìn nhóm người hoàng đế cho đến khi mất dạng, không ai biết được ẩn sau ánh mắt âm trầm đó là âm mưu quỷ kế gì tiếp theo.Thấy thái tử cùng Tô Văn Nhi ra tới, nàng hừ lạnh nói với thái tử: “Hoàng nhi, con mau đưa trả nàng về Tô gia, nếu chậm e lại thêm nhiều chuyện xấu hổ.”Tô Văn Nhi chỉ cảm thấy trước mặt tối tăm, ngực nghẹn thắt,một luồng khí nóng bốc lên làm nàng ho liên tục.

Chương 1101: Cười nhạo không thành còn bị phế 02