Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1111: Thích khách, các ngươi trốn ở đâu? 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Với tính tình thanh cao của tỷ tỷ, không có khả năng sẽ lục đục với người khác, lại càng không cùng nữ nhân khác tranh giành nam nhân.Mà thái tử, cho dù hắn thích thật lòng thích tỷ tỷ, nhưng chỉ cần hắn không tha buông tha cho ngôi vị hoàng đế thì hắn cũng sẽ không buông tha cho những lực lượng khác.Nếu cãi lại hoàng đế, ruồng bỏ Tả tiểu thư cưới tỷ tỷ để rồi sẽ chịu tội với hoàng đế cùng oán giận của phụ thân và Tả đại nhân, Tô Mạt thấy thái tử chắc chắn sẽ không chấp nhận.Nhưng nếu hắn muốn tỷ tỷ làm Lương đệ, cũng chính là thiếp của thái tử, đừng nói tỷ tỷ không đồng ý, lão tổ mẫu, phụ thân, nàng cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý.Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy vấn đề này thật đúng là khó giải quyết, hắn vốn không hiểu chuyện tình cảm, nếu không phải Mạt nhi ôn nhu săn sóc, liếc mắt một cái liền chọn hắn, không để cho hắn phải đấu cùng nam nhân khác để giành nàng, hắn chỉ sợ trong khi giãy dụa sẽ làm tổn thương nàng.Nếu đây là chuyện của Mạt nhi, hắn sẽ dùng hết khả năng của mình mà giải quyết, nhưng đây lại là chuyện tình cảm của nữ nhân khác, hắn không biết phải làm sao.Tô Mạt thấy hắn giống như người làm sai chuyện, mặt mày khó xử đáng thương nhìn nàng, làm nàng không khỏi bật cười, sẳng giọng: “Chàng bình tĩnh đi , muội không để chàng nhức đầu về mấy chuyện này đâu.Việc hôn nhân của con gái tất nhiên sẽ do phụ thân muội cùng tổ mẫu quan tâm .”Hoàng Phủ Cẩn cười cười, đưa tay đón cánh hoa rơi, nhẹ xoa má nàng: “Nàng cũng đừng sầu, thuyền tới đầu cầu ắt sẽ dừng. Đừng quá sốt ruột, nếu nàng không vui, ta cũng khổ sở.”Tô Mạt gật đầu, cười nói: “Ta đã biết. Chàng tìm ta có chuyện gì?”Hoàng Phủ Cẩn thấp giọng nói: “Mấy ngày nay ta vẫn âm thầm quan sát, thế nhưng không phát hiện bóng dáng thích khách nào cả.”Tô Mạt kinh ngạc nói:“Tin tức thật sự chuẩn xác sao?”Hoàng Phủ Cẩn cười nói:“Nàng còn chưa tin Thái Bình các cùng của cái bang của nàng sao? Những người đó là do nàng an bài nha.”Tô Mạt gật đầu, tuy rằng nàng không tự mình làm, nhưng cách thu thập tin túc là do nàng tỉ mỉ điều chỉnh, không còn sai sót.Nghĩ nghĩ, nàng hỏi:“Hai người lần đó thì sao?”Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu: “Cảm giác không giống, sát khí hai người đó không nhắm vào hắn mà nhắm vào bánh ngọt của nàng..”Nàng lại nói: “Muội cũng không cảm thấy ai có động cơ ám sát hoàng đế.”
Với tính tình thanh
cao của tỷ tỷ, không có khả năng sẽ lục đục với người khác, lại càng
không cùng nữ nhân khác tranh giành nam nhân.
Mà thái tử, cho dù
hắn thích thật lòng thích tỷ tỷ, nhưng chỉ cần hắn không tha buông tha
cho ngôi vị hoàng đế thì hắn cũng sẽ không buông tha cho những lực lượng khác.
Nếu cãi lại hoàng đế, ruồng bỏ Tả tiểu thư cưới tỷ tỷ để
rồi sẽ chịu tội với hoàng đế cùng oán giận của phụ thân và Tả đại nhân,
Tô Mạt thấy thái tử chắc chắn sẽ không chấp nhận.
Nhưng nếu hắn
muốn tỷ tỷ làm Lương đệ, cũng chính là thiếp của thái tử, đừng nói tỷ tỷ không đồng ý, lão tổ mẫu, phụ thân, nàng cũng tuyệt đối sẽ không đồng
ý.
Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy vấn đề này thật đúng là khó giải quyết, hắn vốn không hiểu chuyện tình cảm, nếu không phải Mạt nhi ôn nhu săn
sóc, liếc mắt một cái liền chọn hắn, không để cho hắn phải đấu cùng nam
nhân khác để giành nàng, hắn chỉ sợ trong khi giãy dụa sẽ làm tổn thương nàng.
Nếu đây là chuyện của Mạt nhi, hắn sẽ dùng hết khả năng
của mình mà giải quyết, nhưng đây lại là chuyện tình cảm của nữ nhân
khác, hắn không biết phải làm sao.
Tô Mạt thấy hắn giống như
người làm sai chuyện, mặt mày khó xử đáng thương nhìn nàng, làm nàng
không khỏi bật cười, sẳng giọng: “Chàng bình tĩnh đi , muội không để
chàng nhức đầu về mấy chuyện này đâu.Việc hôn nhân của con gái tất nhiên sẽ do phụ thân muội cùng tổ mẫu quan tâm .”
Hoàng Phủ Cẩn cười
cười, đưa tay đón cánh hoa rơi, nhẹ xoa má nàng: “Nàng cũng đừng sầu,
thuyền tới đầu cầu ắt sẽ dừng. Đừng quá sốt ruột, nếu nàng không vui, ta cũng khổ sở.”
Tô Mạt gật đầu, cười nói: “Ta đã biết. Chàng tìm ta có chuyện gì?”
Hoàng Phủ Cẩn thấp giọng nói: “Mấy ngày nay ta vẫn âm thầm quan sát, thế nhưng không phát hiện bóng dáng thích khách nào cả.”
Tô Mạt kinh ngạc nói:“Tin tức thật sự chuẩn xác sao?”
Hoàng Phủ Cẩn cười nói:“Nàng còn chưa tin Thái Bình các cùng của cái bang của nàng sao? Những người đó là do nàng an bài nha.”
Tô Mạt gật đầu, tuy rằng nàng không tự mình làm, nhưng cách thu thập tin túc là do nàng tỉ mỉ điều chỉnh, không còn sai sót.
Nghĩ nghĩ, nàng hỏi:“Hai người lần đó thì sao?”
Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu: “Cảm giác không giống, sát khí hai người đó không nhắm vào hắn mà nhắm vào bánh ngọt của nàng..”
Nàng lại nói: “Muội cũng không cảm thấy ai có động cơ ám sát hoàng đế.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Với tính tình thanh cao của tỷ tỷ, không có khả năng sẽ lục đục với người khác, lại càng không cùng nữ nhân khác tranh giành nam nhân.Mà thái tử, cho dù hắn thích thật lòng thích tỷ tỷ, nhưng chỉ cần hắn không tha buông tha cho ngôi vị hoàng đế thì hắn cũng sẽ không buông tha cho những lực lượng khác.Nếu cãi lại hoàng đế, ruồng bỏ Tả tiểu thư cưới tỷ tỷ để rồi sẽ chịu tội với hoàng đế cùng oán giận của phụ thân và Tả đại nhân, Tô Mạt thấy thái tử chắc chắn sẽ không chấp nhận.Nhưng nếu hắn muốn tỷ tỷ làm Lương đệ, cũng chính là thiếp của thái tử, đừng nói tỷ tỷ không đồng ý, lão tổ mẫu, phụ thân, nàng cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý.Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy vấn đề này thật đúng là khó giải quyết, hắn vốn không hiểu chuyện tình cảm, nếu không phải Mạt nhi ôn nhu săn sóc, liếc mắt một cái liền chọn hắn, không để cho hắn phải đấu cùng nam nhân khác để giành nàng, hắn chỉ sợ trong khi giãy dụa sẽ làm tổn thương nàng.Nếu đây là chuyện của Mạt nhi, hắn sẽ dùng hết khả năng của mình mà giải quyết, nhưng đây lại là chuyện tình cảm của nữ nhân khác, hắn không biết phải làm sao.Tô Mạt thấy hắn giống như người làm sai chuyện, mặt mày khó xử đáng thương nhìn nàng, làm nàng không khỏi bật cười, sẳng giọng: “Chàng bình tĩnh đi , muội không để chàng nhức đầu về mấy chuyện này đâu.Việc hôn nhân của con gái tất nhiên sẽ do phụ thân muội cùng tổ mẫu quan tâm .”Hoàng Phủ Cẩn cười cười, đưa tay đón cánh hoa rơi, nhẹ xoa má nàng: “Nàng cũng đừng sầu, thuyền tới đầu cầu ắt sẽ dừng. Đừng quá sốt ruột, nếu nàng không vui, ta cũng khổ sở.”Tô Mạt gật đầu, cười nói: “Ta đã biết. Chàng tìm ta có chuyện gì?”Hoàng Phủ Cẩn thấp giọng nói: “Mấy ngày nay ta vẫn âm thầm quan sát, thế nhưng không phát hiện bóng dáng thích khách nào cả.”Tô Mạt kinh ngạc nói:“Tin tức thật sự chuẩn xác sao?”Hoàng Phủ Cẩn cười nói:“Nàng còn chưa tin Thái Bình các cùng của cái bang của nàng sao? Những người đó là do nàng an bài nha.”Tô Mạt gật đầu, tuy rằng nàng không tự mình làm, nhưng cách thu thập tin túc là do nàng tỉ mỉ điều chỉnh, không còn sai sót.Nghĩ nghĩ, nàng hỏi:“Hai người lần đó thì sao?”Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu: “Cảm giác không giống, sát khí hai người đó không nhắm vào hắn mà nhắm vào bánh ngọt của nàng..”Nàng lại nói: “Muội cũng không cảm thấy ai có động cơ ám sát hoàng đế.”