Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1112: Thích khách, các ngươi trốn ở đâu? 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tuy quyền hành của Tống tả tướng bị tước bớt, nhưng việc này chính ông ta cũng bất ngờ. Hơn nữa, Tống gia nhờ hoàng đế mới có được ngày này, cho dù hắn có ủng hộ thái tử đến đâu cũng nhất quyết không làm ra loại chuyện ám sát này.Nếu hoàng đế không chết mà chỉ bị thương, chắc chắn hắn sẽ điều tra ra.Nếu hoàng đế chết, phe ngũ hoàng tử cũng sẽ không để yên.Dù sao căn cơ của hoàng đế cũng rất ổn định, không dễ gì lay chuyển, hơn nữa ở thời đại này, thần tử đối với hoàng đế là một dạ trung thành, thiên tử là con trời, khái niệm này không ai đủ sức thay đổi được.Muốn tạo phản tuyệt đối không dễ dàng.Thái tử cùng với Tống tướng tuyệt đối sẽ không làm chuyện mạo hiểm đó.Nhưng tin tức Tĩnh thiếu gia đưa tới tuyệt đối không sai , cho nên Tô Mạt nghĩ mãi vẫn không ra, có thể sẽ phát sinh gì đó.Một vấn đề quan trọng khác, Vạn Xuân uyển là địa bàn của hoàng đế, nàng không thể làm cho ông ta phát hiện ra lực lượng của mình, điều này không có lợi chút nào.Cho nên ngoại trừ Lăng Nhược ra, nhóm A Lí đều bị nàng để lại vườn hoa , còn Hoàng Phủ Cẩn Lưu Vân cùng Lưu Hỏa dù sao cũng phải ở Vương phủ chiếu Cố Diệp công công.Lưu Niên vẫn còn bị nhốt tại đai lao của hoàng cung, nàng phải tìm cách cứu ra nữa.Nàng ngửa đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn:“ Ngày mai bệ hạ sẽ khởi giá hồi cung , thị vệ, nội thị, cung nữ đều có tên trong danh sách , ai cũng biết mặt, người ngoài cơ bản không thể trà trộn vào được.Nếu thật sự có thích khách, số lượng cũng sẽ không nhiều, nhưng công phu chắc chắn sẽ rất cao, hơn nữa còn biết dịch dung, trốn ở nơi nào đó tùy thời cơ hành động.”Hoàng Phủ Cẩn nói: “Chắc bọn chúng không thể mai phục trên đường được. Đội thị vệ đi theo hộ giá kinh nghiệm phong phú, đã sớm đi trước dò đường, dọn dẹp sạch sẽ, cho dù là hai bên đường hay ở trên cây cũng không chỗ nào có thể mai phục được.”Tô Mạt gật đầu, đúng là như vậy. Hoàng đế đi đâu cũng có nguyên một đại đội hộ tống, muốn ám sát đâu phải dễ.Nàng quả quyết: “Nếu có, nhất định là tối nay . Lúc này, mọi người đều lơi lỏng, ai cũng cho rằng mai đã lên đường, tất cả đề phòng đều tập trung cao độ nên tối nay chính là thời cơ tốt nhất.”Hoàng Phủ Cẩn đồng ý, nói: “Nàng an tâm ở đây, ta trở về sẽ cẩn thận xem xét một phen.”Nếu hoàng đế xảy ra chuyện, bọn họ cũng không hay ho.Tô Mạt cười nhìn theo hắn đi ra ngoài, sau đó trở về phòng.
Tuy quyền hành của Tống tả tướng bị tước bớt, nhưng việc này chính ông ta cũng bất ngờ. Hơn nữa, Tống gia nhờ hoàng đế mới có được ngày này, cho dù hắn có ủng hộ thái tử đến đâu cũng nhất quyết không làm ra loại chuyện ám sát này.
Nếu hoàng đế không chết mà chỉ bị thương, chắc chắn hắn sẽ điều tra ra.
Nếu hoàng đế chết, phe ngũ hoàng tử cũng sẽ không để yên.
Dù sao căn cơ của hoàng đế cũng rất ổn định, không dễ gì lay chuyển, hơn nữa ở thời đại này, thần tử đối với hoàng đế là một dạ trung thành, thiên tử là con trời, khái niệm này không ai đủ sức thay đổi được.
Muốn tạo phản tuyệt đối không dễ dàng.
Thái tử cùng với Tống tướng tuyệt đối sẽ không làm chuyện mạo hiểm đó.
Nhưng tin tức Tĩnh thiếu gia đưa tới tuyệt đối không sai , cho nên Tô Mạt nghĩ mãi vẫn không ra, có thể sẽ phát sinh gì đó.
Một vấn đề quan trọng khác, Vạn Xuân uyển là địa bàn của hoàng đế, nàng không thể làm cho ông ta phát hiện ra lực lượng của mình, điều này không có lợi chút nào.
Cho nên ngoại trừ Lăng Nhược ra, nhóm A Lí đều bị nàng để lại vườn hoa , còn Hoàng Phủ Cẩn Lưu Vân cùng Lưu Hỏa dù sao cũng phải ở Vương phủ chiếu Cố Diệp công công.
Lưu Niên vẫn còn bị nhốt tại đai lao của hoàng cung, nàng phải tìm cách cứu ra nữa.
Nàng ngửa đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn:“ Ngày mai bệ hạ sẽ khởi giá hồi cung , thị vệ, nội thị, cung nữ đều có tên trong danh sách , ai cũng biết mặt, người ngoài cơ bản không thể trà trộn vào được.
Nếu thật sự có thích khách, số lượng cũng sẽ không nhiều, nhưng công phu chắc chắn sẽ rất cao, hơn nữa còn biết dịch dung, trốn ở nơi nào đó tùy thời cơ hành động.”
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Chắc bọn chúng không thể mai phục trên đường được. Đội thị vệ đi theo hộ giá kinh nghiệm phong phú, đã sớm đi trước dò đường, dọn dẹp sạch sẽ, cho dù là hai bên đường hay ở trên cây cũng không chỗ nào có thể mai phục được.”
Tô Mạt gật đầu, đúng là như vậy. Hoàng đế đi đâu cũng có nguyên một đại đội hộ tống, muốn ám sát đâu phải dễ.
Nàng quả quyết: “Nếu có, nhất định là tối nay . Lúc này, mọi người đều lơi lỏng, ai cũng cho rằng mai đã lên đường, tất cả đề phòng đều tập trung cao độ nên tối nay chính là thời cơ tốt nhất.”
Hoàng Phủ Cẩn đồng ý, nói: “Nàng an tâm ở đây, ta trở về sẽ cẩn thận xem xét một phen.”
Nếu hoàng đế xảy ra chuyện, bọn họ cũng không hay ho.
Tô Mạt cười nhìn theo hắn đi ra ngoài, sau đó trở về phòng.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tuy quyền hành của Tống tả tướng bị tước bớt, nhưng việc này chính ông ta cũng bất ngờ. Hơn nữa, Tống gia nhờ hoàng đế mới có được ngày này, cho dù hắn có ủng hộ thái tử đến đâu cũng nhất quyết không làm ra loại chuyện ám sát này.Nếu hoàng đế không chết mà chỉ bị thương, chắc chắn hắn sẽ điều tra ra.Nếu hoàng đế chết, phe ngũ hoàng tử cũng sẽ không để yên.Dù sao căn cơ của hoàng đế cũng rất ổn định, không dễ gì lay chuyển, hơn nữa ở thời đại này, thần tử đối với hoàng đế là một dạ trung thành, thiên tử là con trời, khái niệm này không ai đủ sức thay đổi được.Muốn tạo phản tuyệt đối không dễ dàng.Thái tử cùng với Tống tướng tuyệt đối sẽ không làm chuyện mạo hiểm đó.Nhưng tin tức Tĩnh thiếu gia đưa tới tuyệt đối không sai , cho nên Tô Mạt nghĩ mãi vẫn không ra, có thể sẽ phát sinh gì đó.Một vấn đề quan trọng khác, Vạn Xuân uyển là địa bàn của hoàng đế, nàng không thể làm cho ông ta phát hiện ra lực lượng của mình, điều này không có lợi chút nào.Cho nên ngoại trừ Lăng Nhược ra, nhóm A Lí đều bị nàng để lại vườn hoa , còn Hoàng Phủ Cẩn Lưu Vân cùng Lưu Hỏa dù sao cũng phải ở Vương phủ chiếu Cố Diệp công công.Lưu Niên vẫn còn bị nhốt tại đai lao của hoàng cung, nàng phải tìm cách cứu ra nữa.Nàng ngửa đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn:“ Ngày mai bệ hạ sẽ khởi giá hồi cung , thị vệ, nội thị, cung nữ đều có tên trong danh sách , ai cũng biết mặt, người ngoài cơ bản không thể trà trộn vào được.Nếu thật sự có thích khách, số lượng cũng sẽ không nhiều, nhưng công phu chắc chắn sẽ rất cao, hơn nữa còn biết dịch dung, trốn ở nơi nào đó tùy thời cơ hành động.”Hoàng Phủ Cẩn nói: “Chắc bọn chúng không thể mai phục trên đường được. Đội thị vệ đi theo hộ giá kinh nghiệm phong phú, đã sớm đi trước dò đường, dọn dẹp sạch sẽ, cho dù là hai bên đường hay ở trên cây cũng không chỗ nào có thể mai phục được.”Tô Mạt gật đầu, đúng là như vậy. Hoàng đế đi đâu cũng có nguyên một đại đội hộ tống, muốn ám sát đâu phải dễ.Nàng quả quyết: “Nếu có, nhất định là tối nay . Lúc này, mọi người đều lơi lỏng, ai cũng cho rằng mai đã lên đường, tất cả đề phòng đều tập trung cao độ nên tối nay chính là thời cơ tốt nhất.”Hoàng Phủ Cẩn đồng ý, nói: “Nàng an tâm ở đây, ta trở về sẽ cẩn thận xem xét một phen.”Nếu hoàng đế xảy ra chuyện, bọn họ cũng không hay ho.Tô Mạt cười nhìn theo hắn đi ra ngoài, sau đó trở về phòng.