Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1135: Suy đoán của Hoàng Phủ Cẩn về thích khách 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng nói:“Mạt nhi, ta đoán….”Tô Mạt nhìn kĩ hắn, tin chắc hắn không chịu bất kì ủy khuất nào mới thở ra:“Ngươi nói nghe xem.”Hoàng Phủ Cẩn ghé tai nàng, thấp giọng nói:“Nhiều ngày nay, ta nghĩ đi nghĩ lại, tại sao tìm đủ chỗ vẫn không ra ai có ý đồ ám sát, một chút khả nghi cũng không có, hơn nữa ta cùng Tô Quốc Công tự mình bố trí hộ vệ bảo vệ an toàn cho ông ta, vốn không có điểm nào sơ sót, nhiều chỗ tuy không có thị vệ nhưng vẫn có người bí mật theo dõi.”Tô Mạt hiểu ra:“Ý của chàng là..”Hoàng Phủ Cẩn tiếp tục nói:“Ta nghi, thích khách là -- chính hắn an bài !”“A?!!!” Tô Mạt trợn to mắt, không dám tin nhìn hắn, theo nàng biết, Lưu công công bị thương, thị vệ nhiều người chết , nếu không nhờ Hoàng Phủ Cẩn, hoàng đế cũng đã bị đánh chết .Nàng tuy thông minh nhưng cũng không am hiểu hết được âm mưu của nhóm quan quyền. Nàng luôn nghĩ thích khách do thái tử hoặc tả tướng sai khiến,nhưng là lại cảm thấy bọn họ sẽ không mạo hiểm như vậy bởi nếu xảy ra chuyện, bọn họ sẽ là người đầu tiên bị hoài nghi .Cho nên nàng mới loại bỏ khả năng này .Nàng cũng tính đến khả năng thích khách do một tổ chức nào đó của quốc gia khác, như Mạc Vân Quốc sai khiến, ý đồ làm rối loạn Đại Chu hoặc một tên nào đó có suy nghĩ không bình thường, muốn thích khách hoàng đế để lưu danh thiên cổ.Bất quá, tất cả những suy luận đó đều nhanh chóng bị bác bỏ.Thủ vệ Vạn Xuân uyển nhìn như chậm chạp nhưng thực tế nhanh vô cùng.Cho dù nàng thân với hoàng đế như vậy nhưng lúc muốn vào cung gặp hắn cũng không được mang theo hạ nhân.Những người hầu dưới trướng hoàng đế đều là những thủ hạ trung thành, người ít nhất cũng có đến mười mấy năm giao tình.Hơn nữa, tất cả những người ở đây đều qua đăng kí, tên tuổi có hết trong danh sách, muốn lẻn vào đây ám sst nào dễ như vậy chứ.Suy đoán của Hoàng Phủ Cẩn nàng cũng có nghĩ qua nhưng cảm thấy không thông, với uy tín hoàng đế hiện tại, có thần tử nào muốn động hắn đâu?Cho nên nàng mới thấy lạ.Hoàng Phủ Cẩn nắm tay nàng, nhẹ giọng nói:“Nàng đến gặp Tô quốc Công, hỏi thử ý kiến ông ta, nhớ đừng để người khác biết. hơn nữa, ta nghi đám người tả tướng sẽ nhân cơ hội này xuốn tay với vườn hoa của nàng, ta đã truyền tin Lưu Vân Lưu Hỏa đến giúp nàng. Trừ ba người A Lí, bọn chúng cũng có tên trong danh sách, những người khác nàng tìm cách giấu đi.”Tô Mạt gật đầu.
Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng nói:“Mạt nhi, ta đoán….”
Tô Mạt nhìn kĩ hắn, tin chắc hắn không chịu bất kì ủy khuất nào mới thở ra:“Ngươi nói nghe xem.”
Hoàng Phủ Cẩn ghé tai nàng, thấp giọng nói:“Nhiều ngày nay, ta nghĩ đi nghĩ
lại, tại sao tìm đủ chỗ vẫn không ra ai có ý đồ ám sát, một chút khả
nghi cũng không có, hơn nữa ta cùng Tô Quốc Công tự mình bố trí hộ vệ
bảo vệ an toàn cho ông ta, vốn không có điểm nào sơ sót, nhiều chỗ tuy
không có thị vệ nhưng vẫn có người bí mật theo dõi.”
Tô Mạt hiểu ra:“Ý của chàng là..”
Hoàng Phủ Cẩn tiếp tục nói:“Ta nghi, thích khách là -- chính hắn an bài !”
“A?!!!” Tô Mạt trợn to mắt, không dám tin nhìn hắn, theo nàng biết, Lưu công
công bị thương, thị vệ nhiều người chết , nếu không nhờ Hoàng Phủ Cẩn,
hoàng đế cũng đã bị đánh chết .
Nàng tuy thông minh nhưng cũng
không am hiểu hết được âm mưu của nhóm quan quyền. Nàng luôn nghĩ thích
khách do thái tử hoặc tả tướng sai khiến,nhưng là lại cảm thấy bọn họ sẽ không mạo hiểm như vậy bởi nếu xảy ra chuyện, bọn họ sẽ là người đầu
tiên bị hoài nghi .
Cho nên nàng mới loại bỏ khả năng này .
Nàng cũng tính đến khả năng thích khách do một tổ chức nào đó của quốc gia
khác, như Mạc Vân Quốc sai khiến, ý đồ làm rối loạn Đại Chu hoặc một tên nào đó có suy nghĩ không bình thường, muốn thích khách hoàng đế để lưu
danh thiên cổ.
Bất quá, tất cả những suy luận đó đều nhanh chóng bị bác bỏ.
Thủ vệ Vạn Xuân uyển nhìn như chậm chạp nhưng thực tế nhanh vô cùng.
Cho dù nàng thân với hoàng đế như vậy nhưng lúc muốn vào cung gặp hắn cũng không được mang theo hạ nhân.
Những người hầu dưới trướng hoàng đế đều là những thủ hạ trung thành, người ít nhất cũng có đến mười mấy năm giao tình.
Hơn nữa, tất cả những người ở đây đều qua đăng kí, tên tuổi có hết trong danh sách, muốn lẻn vào đây ám sst nào dễ như vậy chứ.
Suy đoán của Hoàng Phủ Cẩn nàng cũng có nghĩ qua nhưng cảm thấy không
thông, với uy tín hoàng đế hiện tại, có thần tử nào muốn động hắn đâu?
Cho nên nàng mới thấy lạ.
Hoàng Phủ Cẩn nắm tay nàng, nhẹ giọng nói:“Nàng đến gặp Tô quốc Công, hỏi thử ý kiến ông ta, nhớ đừng để người khác biết. hơn nữa, ta nghi đám người
tả tướng sẽ nhân cơ hội này xuốn tay với vườn hoa của nàng, ta đã truyền tin Lưu Vân Lưu Hỏa đến giúp nàng. Trừ ba người A Lí, bọn chúng cũng có tên trong danh sách, những người khác nàng tìm cách giấu đi.”
Tô Mạt gật đầu.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng nói:“Mạt nhi, ta đoán….”Tô Mạt nhìn kĩ hắn, tin chắc hắn không chịu bất kì ủy khuất nào mới thở ra:“Ngươi nói nghe xem.”Hoàng Phủ Cẩn ghé tai nàng, thấp giọng nói:“Nhiều ngày nay, ta nghĩ đi nghĩ lại, tại sao tìm đủ chỗ vẫn không ra ai có ý đồ ám sát, một chút khả nghi cũng không có, hơn nữa ta cùng Tô Quốc Công tự mình bố trí hộ vệ bảo vệ an toàn cho ông ta, vốn không có điểm nào sơ sót, nhiều chỗ tuy không có thị vệ nhưng vẫn có người bí mật theo dõi.”Tô Mạt hiểu ra:“Ý của chàng là..”Hoàng Phủ Cẩn tiếp tục nói:“Ta nghi, thích khách là -- chính hắn an bài !”“A?!!!” Tô Mạt trợn to mắt, không dám tin nhìn hắn, theo nàng biết, Lưu công công bị thương, thị vệ nhiều người chết , nếu không nhờ Hoàng Phủ Cẩn, hoàng đế cũng đã bị đánh chết .Nàng tuy thông minh nhưng cũng không am hiểu hết được âm mưu của nhóm quan quyền. Nàng luôn nghĩ thích khách do thái tử hoặc tả tướng sai khiến,nhưng là lại cảm thấy bọn họ sẽ không mạo hiểm như vậy bởi nếu xảy ra chuyện, bọn họ sẽ là người đầu tiên bị hoài nghi .Cho nên nàng mới loại bỏ khả năng này .Nàng cũng tính đến khả năng thích khách do một tổ chức nào đó của quốc gia khác, như Mạc Vân Quốc sai khiến, ý đồ làm rối loạn Đại Chu hoặc một tên nào đó có suy nghĩ không bình thường, muốn thích khách hoàng đế để lưu danh thiên cổ.Bất quá, tất cả những suy luận đó đều nhanh chóng bị bác bỏ.Thủ vệ Vạn Xuân uyển nhìn như chậm chạp nhưng thực tế nhanh vô cùng.Cho dù nàng thân với hoàng đế như vậy nhưng lúc muốn vào cung gặp hắn cũng không được mang theo hạ nhân.Những người hầu dưới trướng hoàng đế đều là những thủ hạ trung thành, người ít nhất cũng có đến mười mấy năm giao tình.Hơn nữa, tất cả những người ở đây đều qua đăng kí, tên tuổi có hết trong danh sách, muốn lẻn vào đây ám sst nào dễ như vậy chứ.Suy đoán của Hoàng Phủ Cẩn nàng cũng có nghĩ qua nhưng cảm thấy không thông, với uy tín hoàng đế hiện tại, có thần tử nào muốn động hắn đâu?Cho nên nàng mới thấy lạ.Hoàng Phủ Cẩn nắm tay nàng, nhẹ giọng nói:“Nàng đến gặp Tô quốc Công, hỏi thử ý kiến ông ta, nhớ đừng để người khác biết. hơn nữa, ta nghi đám người tả tướng sẽ nhân cơ hội này xuốn tay với vườn hoa của nàng, ta đã truyền tin Lưu Vân Lưu Hỏa đến giúp nàng. Trừ ba người A Lí, bọn chúng cũng có tên trong danh sách, những người khác nàng tìm cách giấu đi.”Tô Mạt gật đầu.