Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1136: Suy đoán của Hoàng Phủ Cẩn về thích khách 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng biết lợi hại, những người được nàng huấn luyện ở nông trường phần lớn là người ngoài hoặc những người đắc tội với bọn quan to quý nhân bị chúng tìm cớ lưu đày hoặc những kẻ vì đánh chết bọn cường hào ác bá mà phải lẩn trốn.Mấy chục người trong nhóm Mị Ảnh kỵ sĩ phần lớn xuất thân từ đó.Đó là những người không còn đường lui nữa, họ chỉ có thể tin tưởng và lựa chọn đi theo Tô Mạt. Hơn nữa, bọn họ cũng không thể tùy tiện ra ngoài, ít nhất là ở Đại Chu, nếu không muốn bị người nhận dạng.Cho dù bọn họ có giấy thông hành thì với cái khí thế khác người kia cũng sẽ trở thành hiềm nghi cho người khác.Tuy cách huấn luyện của nàng giống với hiện đại nhưng bọn họ lại tự mình rèn luyện thêm với phương thức tàn nhẫn gấp trăm lần, mỗi lần ra tay là kẻ thù phải đổ máu.Dần dần, ngoại trừ người thân, những sinh mạng khác đều bị bọn họ coi thường.Quân lệnh là mục tiêu mà bọn họ phục tùng.Cho nên, khí thế của bọn họ vô cùng sắc bén, cách mấy trượng cũng có thể cảm giác được sát khí phát ra từ người bọn họ. Ngoài cách giấu ra không còn cách nào hiệu quả hơn. Tô Mạt cho bọn họ giả trang thành thương nhân tây vực, lấy danh nghĩ kinh doanh thu thập tin tức.Một số người sắm vai cường đạo trên sa mạc.Cũng có một nhóm người khác chuyên môn phối hợp với bọn họ, cung cấp tin tức…Còn một vài người dùng thân phận giả xuất hiện trong thành, tuy đến giờ chưa xảy ra vấn đề nhưng lần truy tìm thích khách này phạm vi không phải nhỏ, lại có thêm kẻ chấp hành như Tề Tú Hữu, cho nên không thể không phòng.Ở vườn hoa còn tám người, chuyên môn truyền tin cùng nhận lệnh từ Tô Mạt.Vì để tiện việc liên lạc, nàng thường gặp gỡ bọn họ, còn những đội viên khác thi thoảng đến sẽ do A Lí an bài.Mấy người kia nếu bị Tề Tú Hữu phát hiện nhất định sẽ rất phiền. Không cẩn thận sẽ để lại dấu vết ngay.Hoàng Phủ Cẩn nhẹ giọng nói:“Hai ngày ta cố ý làm rối Tề Tú Hữu, cho nên tốc độ bọn chúng có hơi chậm nhưng chỉ sợ không kéo dài thêm được nữa.”Tô Mạt mím môi:“Cho nên chàng cố ý khiêu khích Tề Tú Hữu, làm cho hắn muốn trừng trị ngươi, sau đó ngũ điện hạ sẽ đi tìm muội, đúng không?”
Nàng biết lợi hại,
những người được nàng huấn luyện ở nông trường phần lớn là người ngoài
hoặc những người đắc tội với bọn quan to quý nhân bị chúng tìm cớ lưu
đày hoặc những kẻ vì đánh chết bọn cường hào ác bá mà phải lẩn trốn.
Mấy chục người trong nhóm Mị Ảnh kỵ sĩ phần lớn xuất thân từ đó.
Đó là những người không còn đường lui nữa, họ chỉ có thể tin tưởng và lựa
chọn đi theo Tô Mạt. Hơn nữa, bọn họ cũng không thể tùy tiện ra ngoài,
ít nhất là ở Đại Chu, nếu không muốn bị người nhận dạng.
Cho dù bọn họ có giấy thông hành thì với cái khí thế khác người kia cũng sẽ trở thành hiềm nghi cho người khác.
Tuy cách huấn luyện của nàng giống với hiện đại nhưng bọn họ lại tự mình
rèn luyện thêm với phương thức tàn nhẫn gấp trăm lần, mỗi lần ra tay là
kẻ thù phải đổ máu.
Dần dần, ngoại trừ người thân, những sinh mạng khác đều bị bọn họ coi thường.
Quân lệnh là mục tiêu mà bọn họ phục tùng.
Cho nên, khí thế của bọn họ vô cùng sắc bén, cách mấy trượng cũng có thể
cảm giác được sát khí phát ra từ người bọn họ. Ngoài cách giấu ra không
còn cách nào hiệu quả hơn. Tô Mạt cho bọn họ giả trang thành thương nhân tây vực, lấy danh nghĩ kinh doanh thu thập tin tức.
Một số người sắm vai cường đạo trên sa mạc.
Cũng có một nhóm người khác chuyên môn phối hợp với bọn họ, cung cấp tin tức…
Còn một vài người dùng thân phận giả xuất hiện trong thành, tuy đến giờ
chưa xảy ra vấn đề nhưng lần truy tìm thích khách này phạm vi không phải nhỏ, lại có thêm kẻ chấp hành như Tề Tú Hữu, cho nên không thể không
phòng.
Ở vườn hoa còn tám người, chuyên môn truyền tin cùng nhận lệnh từ Tô Mạt.
Vì để tiện việc liên lạc, nàng thường gặp gỡ bọn họ, còn những đội viên khác thi thoảng đến sẽ do A Lí an bài.
Mấy người kia nếu bị Tề Tú Hữu phát hiện nhất định sẽ rất phiền. Không cẩn thận sẽ để lại dấu vết ngay.
Hoàng Phủ Cẩn nhẹ giọng nói:“Hai ngày ta cố ý làm rối Tề Tú Hữu, cho nên tốc
độ bọn chúng có hơi chậm nhưng chỉ sợ không kéo dài thêm được nữa.”
Tô Mạt mím môi:“Cho nên chàng cố ý khiêu khích Tề Tú Hữu, làm cho hắn muốn trừng trị ngươi, sau đó ngũ điện hạ sẽ đi tìm muội, đúng không?”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng biết lợi hại, những người được nàng huấn luyện ở nông trường phần lớn là người ngoài hoặc những người đắc tội với bọn quan to quý nhân bị chúng tìm cớ lưu đày hoặc những kẻ vì đánh chết bọn cường hào ác bá mà phải lẩn trốn.Mấy chục người trong nhóm Mị Ảnh kỵ sĩ phần lớn xuất thân từ đó.Đó là những người không còn đường lui nữa, họ chỉ có thể tin tưởng và lựa chọn đi theo Tô Mạt. Hơn nữa, bọn họ cũng không thể tùy tiện ra ngoài, ít nhất là ở Đại Chu, nếu không muốn bị người nhận dạng.Cho dù bọn họ có giấy thông hành thì với cái khí thế khác người kia cũng sẽ trở thành hiềm nghi cho người khác.Tuy cách huấn luyện của nàng giống với hiện đại nhưng bọn họ lại tự mình rèn luyện thêm với phương thức tàn nhẫn gấp trăm lần, mỗi lần ra tay là kẻ thù phải đổ máu.Dần dần, ngoại trừ người thân, những sinh mạng khác đều bị bọn họ coi thường.Quân lệnh là mục tiêu mà bọn họ phục tùng.Cho nên, khí thế của bọn họ vô cùng sắc bén, cách mấy trượng cũng có thể cảm giác được sát khí phát ra từ người bọn họ. Ngoài cách giấu ra không còn cách nào hiệu quả hơn. Tô Mạt cho bọn họ giả trang thành thương nhân tây vực, lấy danh nghĩ kinh doanh thu thập tin tức.Một số người sắm vai cường đạo trên sa mạc.Cũng có một nhóm người khác chuyên môn phối hợp với bọn họ, cung cấp tin tức…Còn một vài người dùng thân phận giả xuất hiện trong thành, tuy đến giờ chưa xảy ra vấn đề nhưng lần truy tìm thích khách này phạm vi không phải nhỏ, lại có thêm kẻ chấp hành như Tề Tú Hữu, cho nên không thể không phòng.Ở vườn hoa còn tám người, chuyên môn truyền tin cùng nhận lệnh từ Tô Mạt.Vì để tiện việc liên lạc, nàng thường gặp gỡ bọn họ, còn những đội viên khác thi thoảng đến sẽ do A Lí an bài.Mấy người kia nếu bị Tề Tú Hữu phát hiện nhất định sẽ rất phiền. Không cẩn thận sẽ để lại dấu vết ngay.Hoàng Phủ Cẩn nhẹ giọng nói:“Hai ngày ta cố ý làm rối Tề Tú Hữu, cho nên tốc độ bọn chúng có hơi chậm nhưng chỉ sợ không kéo dài thêm được nữa.”Tô Mạt mím môi:“Cho nên chàng cố ý khiêu khích Tề Tú Hữu, làm cho hắn muốn trừng trị ngươi, sau đó ngũ điện hạ sẽ đi tìm muội, đúng không?”