Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1155: Biết thời biết thế chi kế 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cũng may lúc đợi Tề tú Hữu đến, nàng đã âm thầm vận công điều tức trước nên tuy cũng có mệt mỏi nhưng cũng không ảnh hưởng lớn tới sức khỏe lắm.Sân viện nàng hoàn toàn im lặng, quanh phòng treo màn dày cản hết ánh sáng để chủ nhân nhỏ có thể ngủ được ngon hơn.Tô Mạt ngủ thật say, hơn hai canh giờ mới dậy rửa mặt ăn cơm.Tinh thần Kim Kết không được như tiểu thư. Tuy nàng cũng luyện nội công do Hoàng Phủ Cẩn dạy nhưng tư chất của nàng hạn chế nên chỉ giúp cơ thể được khỏe hơn một chút.Tô Mạt nhìn nàng:“muội ở lại đây nghỉ ngơi đi, rảnh thì thêu vài túi hương giúp ta, ta sẽ thu xếp về Vạn Xuân uyển trước.”Kim Kết kiên trì nói:“Muội muốn về chung với tiểu thư.”Tô Mạt cười cười:“Bên ta còn có Thủy Muội với Hoàng Oanh mà, muội ngoan ngoãn ở lại đây đi. Nhị ca cũng hay tới chỗ này, muội không ở một mình đâu mà lo.”Nếu Hồ tiên sinh cùng Hồ Tú Hồng mà ở trong này nữa thì càng tốt.Nhưng hai người họ lại bị giữ ở nông trường cùng mọi người nghiên cứu võ thuật cùng y thuật để có thể trị bệnh cứu người, cũng có thể tự bảo vệ mình.Hơn nữa nông trường cũng thật sự cần bọn họ.Nhóm mấy trăm Mị Ảnh, có ai không cần tới thuốc của họ đâu. Đương nhiên, nhóm Tô Mạt cũng góp phần trong việc sử dụng thuốc nữa.Những dược liệu đó được trộn vào nông sản đưa đến cho nàng.Lúc này, A Cổ Thái đem nước hoa hắn vừa chế ra mang tới cho nàng thử.Nàng thành thật:“A Cổ Thái, tuy ngươi tuấn tú lắm nhưng tuyệt đối là một điều hương đệ nhất.”Hắn có thể biến hoa cỏ thành thuốc nhuộm một cách thần kì. Kim kết dựa theo phương pháp của nàng chỉ, nhuộm cho nhóm người Đường Bằng, làm cho bọn họ trông không khác gì người tây dương chính gốc.Sau đó, các nàng còn lấy da động vật chế mỏng, nhuộm qua, làm mặt nạ, lấy thủy tinh chế thành kính sát tròng biến mắt họ thành màu xanh.Qua một loạt những công đoạn, cuối cùng nhóm Đường Bằng so với người tây dương không khác.Nếu vào ban ngày, dĩ nhiên sẽ hơi khác một chút nên Tô Mạt cố ý kéo dài đến tối nên mới không ai phát hiện.A Cổ Thái một bên để Tô Mạt thử nước hoa, một bên dụ dỗ nàng nhuộm tóc. Nàng vội từ chối. Nàng cũng không muốn hoàng Phủ Cẩn bị hù đến choáng váng đâu.Rất nhanh, Đường Bằng đưa tin nói hắn đã tiếp cận được Tề Tú Hữu, gã còn hứa sẽ tạo cơ hội hợp tác cho hắn.
Cũng may lúc đợi Tề tú Hữu đến, nàng đã âm thầm vận công điều tức trước nên tuy cũng có mệt mỏi nhưng cũng không ảnh hưởng lớn tới sức khỏe lắm.
Sân viện nàng hoàn toàn im lặng, quanh phòng treo màn dày cản hết ánh sáng để chủ nhân nhỏ có thể ngủ được ngon hơn.
Tô Mạt ngủ thật say, hơn hai canh giờ mới dậy rửa mặt ăn cơm.
Tinh thần Kim Kết không được như tiểu thư. Tuy nàng cũng luyện nội công do Hoàng Phủ Cẩn dạy nhưng tư chất của nàng hạn chế nên chỉ giúp cơ thể được khỏe hơn một chút.
Tô Mạt nhìn nàng:“muội ở lại đây nghỉ ngơi đi, rảnh thì thêu vài túi hương giúp ta, ta sẽ thu xếp về Vạn Xuân uyển trước.”
Kim Kết kiên trì nói:“Muội muốn về chung với tiểu thư.”
Tô Mạt cười cười:“Bên ta còn có Thủy Muội với Hoàng Oanh mà, muội ngoan ngoãn ở lại đây đi. Nhị ca cũng hay tới chỗ này, muội không ở một mình đâu mà lo.”
Nếu Hồ tiên sinh cùng Hồ Tú Hồng mà ở trong này nữa thì càng tốt.
Nhưng hai người họ lại bị giữ ở nông trường cùng mọi người nghiên cứu võ thuật cùng y thuật để có thể trị bệnh cứu người, cũng có thể tự bảo vệ mình.
Hơn nữa nông trường cũng thật sự cần bọn họ.
Nhóm mấy trăm Mị Ảnh, có ai không cần tới thuốc của họ đâu. Đương nhiên, nhóm Tô Mạt cũng góp phần trong việc sử dụng thuốc nữa.
Những dược liệu đó được trộn vào nông sản đưa đến cho nàng.
Lúc này, A Cổ Thái đem nước hoa hắn vừa chế ra mang tới cho nàng thử.
Nàng thành thật:“A Cổ Thái, tuy ngươi tuấn tú lắm nhưng tuyệt đối là một điều hương đệ nhất.”
Hắn có thể biến hoa cỏ thành thuốc nhuộm một cách thần kì. Kim kết dựa theo phương pháp của nàng chỉ, nhuộm cho nhóm người Đường Bằng, làm cho bọn họ trông không khác gì người tây dương chính gốc.
Sau đó, các nàng còn lấy da động vật chế mỏng, nhuộm qua, làm mặt nạ, lấy thủy tinh chế thành kính sát tròng biến mắt họ thành màu xanh.
Qua một loạt những công đoạn, cuối cùng nhóm Đường Bằng so với người tây dương không khác.
Nếu vào ban ngày, dĩ nhiên sẽ hơi khác một chút nên Tô Mạt cố ý kéo dài đến tối nên mới không ai phát hiện.
A Cổ Thái một bên để Tô Mạt thử nước hoa, một bên dụ dỗ nàng nhuộm tóc. Nàng vội từ chối. Nàng cũng không muốn hoàng Phủ Cẩn bị hù đến choáng váng đâu.
Rất nhanh, Đường Bằng đưa tin nói hắn đã tiếp cận được Tề Tú Hữu, gã còn hứa sẽ tạo cơ hội hợp tác cho hắn.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cũng may lúc đợi Tề tú Hữu đến, nàng đã âm thầm vận công điều tức trước nên tuy cũng có mệt mỏi nhưng cũng không ảnh hưởng lớn tới sức khỏe lắm.Sân viện nàng hoàn toàn im lặng, quanh phòng treo màn dày cản hết ánh sáng để chủ nhân nhỏ có thể ngủ được ngon hơn.Tô Mạt ngủ thật say, hơn hai canh giờ mới dậy rửa mặt ăn cơm.Tinh thần Kim Kết không được như tiểu thư. Tuy nàng cũng luyện nội công do Hoàng Phủ Cẩn dạy nhưng tư chất của nàng hạn chế nên chỉ giúp cơ thể được khỏe hơn một chút.Tô Mạt nhìn nàng:“muội ở lại đây nghỉ ngơi đi, rảnh thì thêu vài túi hương giúp ta, ta sẽ thu xếp về Vạn Xuân uyển trước.”Kim Kết kiên trì nói:“Muội muốn về chung với tiểu thư.”Tô Mạt cười cười:“Bên ta còn có Thủy Muội với Hoàng Oanh mà, muội ngoan ngoãn ở lại đây đi. Nhị ca cũng hay tới chỗ này, muội không ở một mình đâu mà lo.”Nếu Hồ tiên sinh cùng Hồ Tú Hồng mà ở trong này nữa thì càng tốt.Nhưng hai người họ lại bị giữ ở nông trường cùng mọi người nghiên cứu võ thuật cùng y thuật để có thể trị bệnh cứu người, cũng có thể tự bảo vệ mình.Hơn nữa nông trường cũng thật sự cần bọn họ.Nhóm mấy trăm Mị Ảnh, có ai không cần tới thuốc của họ đâu. Đương nhiên, nhóm Tô Mạt cũng góp phần trong việc sử dụng thuốc nữa.Những dược liệu đó được trộn vào nông sản đưa đến cho nàng.Lúc này, A Cổ Thái đem nước hoa hắn vừa chế ra mang tới cho nàng thử.Nàng thành thật:“A Cổ Thái, tuy ngươi tuấn tú lắm nhưng tuyệt đối là một điều hương đệ nhất.”Hắn có thể biến hoa cỏ thành thuốc nhuộm một cách thần kì. Kim kết dựa theo phương pháp của nàng chỉ, nhuộm cho nhóm người Đường Bằng, làm cho bọn họ trông không khác gì người tây dương chính gốc.Sau đó, các nàng còn lấy da động vật chế mỏng, nhuộm qua, làm mặt nạ, lấy thủy tinh chế thành kính sát tròng biến mắt họ thành màu xanh.Qua một loạt những công đoạn, cuối cùng nhóm Đường Bằng so với người tây dương không khác.Nếu vào ban ngày, dĩ nhiên sẽ hơi khác một chút nên Tô Mạt cố ý kéo dài đến tối nên mới không ai phát hiện.A Cổ Thái một bên để Tô Mạt thử nước hoa, một bên dụ dỗ nàng nhuộm tóc. Nàng vội từ chối. Nàng cũng không muốn hoàng Phủ Cẩn bị hù đến choáng váng đâu.Rất nhanh, Đường Bằng đưa tin nói hắn đã tiếp cận được Tề Tú Hữu, gã còn hứa sẽ tạo cơ hội hợp tác cho hắn.