Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1161: Hy vọng quanh co 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt bật cười, xoa đầu hắn, tiểu tử này tuổi cũng không nhỏ, Lúc Hoàng Phủ Giác bằng tuổi hắn đã rất nổi bật còn hắn lại giống đứa nhỏ năm, sáu tuổi, chẳng những thân thể phát dục chậm, hơn nữa có đôi khi nhìn thực thông minh, có đôi khi lại đơn thuần giống đứa nhỏ chưa dứt sữa.Tô Mạt cho hắn một viên kẹo, khiến hắn vui vẻ về trước, nàng quay đầu ngoắc Lưu Vân huynh đệ tới, sai họ làm chút việc cho mình.Hai người lập tức nhận lệnh đi ngay.Tô Mạt nới với Hoàng Phủ Cẩn:“Đi, đi nói cho cha ta biết.”Nếu tìm được thích khách rồi, vậy nghi ngờ của bọn họ cũng được cởi bỏ.Nhưng cảm giác có chỗ không hợp lý, tại sao từ trước đến giờ không thấy, giờ lại tự nhiên tìm được?Hai người gặp Tô Nhân Vũ, ông ta sai Tô Mạt nghĩ cách nghe ngóng vì hai người họ đang bị quản thúc, không có lệnh của hoàng đế thì không được rời khỏi chỗ này.Tô Mạt gật đầu đi ngay. Hoàng Phủ Giác đang ở ngoài chờ, thấy nàng ra liền dẫn nàng cùng đi với mình.“Ngũ Ca, thích khách bị phát hiện ở đâu?”Hoàng Phủ Giác nói:“Nói ra cũng lạ. Thích khách bị phát hiện tại phòng bếp ở đông cung, chỗ hoàng quý phi ở. Chỗ lần trước Tô Văn Nhi làm điểm tâm.”Trước lần thi làm điểm tâm trước, bọn Tô Văn Nhi cùng Tống Dung Hoa cho rằng có thể thắng Tô Mạt nên đa vênh váo sai đầu bếp dựng phòng bếp mới.Sau khi thua cuộc, Tôn Nhất Đao cũng không dùng lại bếp đó mà sử dụng bếp cũ, phòng bếp đó liền trở thành nơi chứa đồ tạp nham.Tô Mạt kinh ngạc:“Thị vệ không lục soát chỗ đó sao?”Hoàng Phủ Giác cười nói:“Không biết, chắc họ bị che mắt.”“Hắn bị nhị ca đả thương, chắc vết thương quá nặng nên hắn trốn rồi chết luôn ở đó.”Tô Mạt lại ngạc nhiên:“Thị vệ tìm tới tìm lui liên tục như vậy, hắn trốn được sao?”Lẽ ra những nơi để đồ linh tinh như vậy phải bị lục soát kĩ lưỡng mới đúng.Hơn nữa, hoàng quý phi là người ham mê quyền lực, tự nhiên đề phòng mọi nguy hiểm phát sinh, nếu có thích khách, chắc chắn sẽ sai người truy tìm cẩn thận.Bất quá, nếu hoàng quý phi đã tự mình lục soát qua tất nhiên thị vệ sẽ không dám tới soát nữa.
Tô Mạt bật cười, xoa đầu hắn, tiểu tử này tuổi cũng không nhỏ, Lúc Hoàng
Phủ Giác bằng tuổi hắn đã rất nổi bật còn hắn lại giống đứa nhỏ năm, sáu tuổi, chẳng những thân thể phát dục chậm, hơn nữa có đôi khi nhìn thực
thông minh, có đôi khi lại đơn thuần giống đứa nhỏ chưa dứt sữa.
Tô Mạt cho hắn một viên kẹo, khiến hắn vui vẻ về trước, nàng quay đầu ngoắc Lưu Vân huynh đệ tới, sai họ làm chút việc cho mình.
Hai người lập tức nhận lệnh đi ngay.
Tô Mạt nới với Hoàng Phủ Cẩn:“Đi, đi nói cho cha ta biết.”
Nếu tìm được thích khách rồi, vậy nghi ngờ của bọn họ cũng được cởi bỏ.
Nhưng cảm giác có chỗ không hợp lý, tại sao từ trước đến giờ không thấy, giờ lại tự nhiên tìm được?
Hai người gặp Tô Nhân Vũ, ông ta sai Tô Mạt nghĩ cách nghe ngóng vì hai
người họ đang bị quản thúc, không có lệnh của hoàng đế thì không được
rời khỏi chỗ này.
Tô Mạt gật đầu đi ngay. Hoàng Phủ Giác đang ở ngoài chờ, thấy nàng ra liền dẫn nàng cùng đi với mình.
“Ngũ Ca, thích khách bị phát hiện ở đâu?”
Hoàng Phủ Giác nói:“Nói ra cũng lạ. Thích khách bị phát hiện tại phòng bếp ở
đông cung, chỗ hoàng quý phi ở. Chỗ lần trước Tô Văn Nhi làm điểm tâm.”
Trước lần thi làm điểm tâm trước, bọn Tô Văn Nhi cùng Tống Dung Hoa cho rằng
có thể thắng Tô Mạt nên đa vênh váo sai đầu bếp dựng phòng bếp mới.
Sau khi thua cuộc, Tôn Nhất Đao cũng không dùng lại bếp đó mà sử dụng bếp cũ, phòng bếp đó liền trở thành nơi chứa đồ tạp nham.
Tô Mạt kinh ngạc:“Thị vệ không lục soát chỗ đó sao?”
Hoàng Phủ Giác cười nói:“Không biết, chắc họ bị che mắt.”
“Hắn bị nhị ca đả thương, chắc vết thương quá nặng nên hắn trốn rồi chết luôn ở đó.”
Tô Mạt lại ngạc nhiên:“Thị vệ tìm tới tìm lui liên tục như vậy, hắn trốn được sao?”
Lẽ ra những nơi để đồ linh tinh như vậy phải bị lục soát kĩ lưỡng mới đúng.
Hơn nữa, hoàng quý phi là người ham mê quyền lực, tự nhiên đề phòng mọi
nguy hiểm phát sinh, nếu có thích khách, chắc chắn sẽ sai người truy tìm cẩn thận.
Bất quá, nếu hoàng quý phi đã tự mình lục soát qua tất nhiên thị vệ sẽ không dám tới soát nữa.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt bật cười, xoa đầu hắn, tiểu tử này tuổi cũng không nhỏ, Lúc Hoàng Phủ Giác bằng tuổi hắn đã rất nổi bật còn hắn lại giống đứa nhỏ năm, sáu tuổi, chẳng những thân thể phát dục chậm, hơn nữa có đôi khi nhìn thực thông minh, có đôi khi lại đơn thuần giống đứa nhỏ chưa dứt sữa.Tô Mạt cho hắn một viên kẹo, khiến hắn vui vẻ về trước, nàng quay đầu ngoắc Lưu Vân huynh đệ tới, sai họ làm chút việc cho mình.Hai người lập tức nhận lệnh đi ngay.Tô Mạt nới với Hoàng Phủ Cẩn:“Đi, đi nói cho cha ta biết.”Nếu tìm được thích khách rồi, vậy nghi ngờ của bọn họ cũng được cởi bỏ.Nhưng cảm giác có chỗ không hợp lý, tại sao từ trước đến giờ không thấy, giờ lại tự nhiên tìm được?Hai người gặp Tô Nhân Vũ, ông ta sai Tô Mạt nghĩ cách nghe ngóng vì hai người họ đang bị quản thúc, không có lệnh của hoàng đế thì không được rời khỏi chỗ này.Tô Mạt gật đầu đi ngay. Hoàng Phủ Giác đang ở ngoài chờ, thấy nàng ra liền dẫn nàng cùng đi với mình.“Ngũ Ca, thích khách bị phát hiện ở đâu?”Hoàng Phủ Giác nói:“Nói ra cũng lạ. Thích khách bị phát hiện tại phòng bếp ở đông cung, chỗ hoàng quý phi ở. Chỗ lần trước Tô Văn Nhi làm điểm tâm.”Trước lần thi làm điểm tâm trước, bọn Tô Văn Nhi cùng Tống Dung Hoa cho rằng có thể thắng Tô Mạt nên đa vênh váo sai đầu bếp dựng phòng bếp mới.Sau khi thua cuộc, Tôn Nhất Đao cũng không dùng lại bếp đó mà sử dụng bếp cũ, phòng bếp đó liền trở thành nơi chứa đồ tạp nham.Tô Mạt kinh ngạc:“Thị vệ không lục soát chỗ đó sao?”Hoàng Phủ Giác cười nói:“Không biết, chắc họ bị che mắt.”“Hắn bị nhị ca đả thương, chắc vết thương quá nặng nên hắn trốn rồi chết luôn ở đó.”Tô Mạt lại ngạc nhiên:“Thị vệ tìm tới tìm lui liên tục như vậy, hắn trốn được sao?”Lẽ ra những nơi để đồ linh tinh như vậy phải bị lục soát kĩ lưỡng mới đúng.Hơn nữa, hoàng quý phi là người ham mê quyền lực, tự nhiên đề phòng mọi nguy hiểm phát sinh, nếu có thích khách, chắc chắn sẽ sai người truy tìm cẩn thận.Bất quá, nếu hoàng quý phi đã tự mình lục soát qua tất nhiên thị vệ sẽ không dám tới soát nữa.