Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1162: Ngươi cũng có hôm nay 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Chỉ một lát, Tô Mạt với Hoàng Phủ Giác đã tới Vạn xuân uyển. Các thủ vệ canh gác dày đặc xung quanh, người nào người nấy mặt mày nghiêm túc. Nhìn thấy ngũ hoàng tử, bọn họ tự nhiên không ngăn cản, tùy ý bọn họ đi thẳng hậu viện.Nhóm người thái tử cùng Tề Tú Hữu đã tới từ sớm, đứng xung quanh đó không biết nói gì.Tô Mạt kinh ngạc:“Ngũ Ca, sao họ còn ở đây, không áp giải thích khách tới chỗ bệ hạ?”Theo lý, thủ vệ cùng ngự lâm quân khi phát hiện thích khách thì phải nhanh chóng trói lại giải đến trước mặt hoàng đế chứ sao lại tụ tập hết ở chỗ này? Nghĩ một chút, hai người nhanh chân bước tới, loáng thoáng nghe chết, chết gì đó.Linh cản có gì đó, Hoàng Phủ Giác đi nhanh hơn, đến gần thì nghe ai đó nói:“Thích khách uống thuốc độc tự sát .”Hai người đi qua thì thấy một hắc y nhân đầu ngoẹo qua một phía, mặt tái xanh, khóe miệng chảy xuống một dòng máu đen tắt thở từ lâu. Tô Mạt lại nhìn về phòng bếp thấy nồi niêu bị xốc lên lộn xộn. Không lẽ thích khách trốn dwois mấy cái nồi? Nàng ngồi xổm xuống nhìn vào bên trong thì không thấy một chút tro bụi nào, như là bị dọn sạch qua.Nhưng mà trên người thích khách có chút bụi nào đâu? Hơn nữa ở đây cũng đâu có chỗ nào trốn được.Tề Tú Hữu chạy đến trước mặt nàng, cả giận:“Ngươi tới làm cái gì?”Tô Mạt bĩu môi, nhìn Tề Tú Hữu:“Sao ta không tới được. Ngươi đừng quên cha ta với Tề vương điện hạ vì chuyện này còn bị quản thúc kia kìa. Các ngươi tìm được thích khách lại để hắn uống thuốc độc tự sát. Rốt cuộc là do ngươi hành sự bất lực hay cố ý để thích khách uống thuốc độc tự sát hả?”Tề Tú Hữu ngẩn ra, không dự đoán được Tô Mạt dộc mồm độc miệng như vậy, giận đến thổi râu trừng mắt:“Ngươi, ngươi ngậm máu phun người, chúng ta cực khổ đêm ngày điều tra thích khách, ngươi lại dám…”Tô Mạt hừ lạnh:“Tề thượng thư, ngài còn nhớ lúc đó ngài đã nói thế nào với cha ta cùng Tề vương điện hạ sao? Lúc đó ngài nói cha ta an bài hộ vệ lại bị thích khách lẻn vào đương nhiên phải chịu tội. Tề vương điện hạ đến cứu giá đầu tiên nên rất đáng nghi. Tại sao ngài ấy biết mà đến trước? Như vậy lúc này đây, các ngài phát hiện thích khách lại để cho hắn uống thuốc độc tự sát. Nhiều người như vậy lại không cản được thích khách, không phải làm cho người ta nghi ngờ lắm sao?”

Chỉ một lát, Tô Mạt
với Hoàng Phủ Giác đã tới Vạn xuân uyển. Các thủ vệ canh gác dày đặc
xung quanh, người nào người nấy mặt mày nghiêm túc. Nhìn thấy ngũ hoàng
tử, bọn họ tự nhiên không ngăn cản, tùy ý bọn họ đi thẳng hậu viện.

Nhóm người thái tử cùng Tề Tú Hữu đã tới từ sớm, đứng xung quanh đó không biết nói gì.

Tô Mạt kinh ngạc:“Ngũ Ca, sao họ còn ở đây, không áp giải thích khách tới chỗ bệ hạ?”

Theo lý, thủ vệ cùng ngự lâm quân khi phát hiện thích khách thì phải nhanh
chóng trói lại giải đến trước mặt hoàng đế chứ sao lại tụ tập hết ở chỗ
này? Nghĩ một chút, hai người nhanh chân bước tới, loáng thoáng nghe
chết, chết gì đó.

Linh cản có gì đó, Hoàng Phủ Giác đi nhanh hơn, đến gần thì nghe ai đó nói:“Thích khách uống thuốc độc tự sát .”

Hai người đi qua thì thấy một hắc y nhân đầu ngoẹo qua một phía, mặt tái
xanh, khóe miệng chảy xuống một dòng máu đen tắt thở từ lâu. Tô Mạt lại
nhìn về phòng bếp thấy nồi niêu bị xốc lên lộn xộn. Không lẽ thích khách trốn dwois mấy cái nồi? Nàng ngồi xổm xuống nhìn vào bên trong thì
không thấy một chút tro bụi nào, như là bị dọn sạch qua.

Nhưng mà trên người thích khách có chút bụi nào đâu? Hơn nữa ở đây cũng đâu có chỗ nào trốn được.

Tề Tú Hữu chạy đến trước mặt nàng, cả giận:“Ngươi tới làm cái gì?”

Tô Mạt bĩu môi, nhìn Tề Tú Hữu:“Sao ta không tới được. Ngươi đừng quên cha ta với Tề vương điện hạ vì chuyện này còn bị quản thúc kia kìa. Các
ngươi tìm được thích khách lại để hắn uống thuốc độc tự sát. Rốt cuộc là do ngươi hành sự bất lực hay cố ý để thích khách uống thuốc độc tự sát
hả?”

Tề Tú Hữu ngẩn ra, không dự đoán được Tô Mạt dộc mồm độc
miệng như vậy, giận đến thổi râu trừng mắt:“Ngươi, ngươi ngậm máu phun
người, chúng ta cực khổ đêm ngày điều tra thích khách, ngươi lại dám…”

Tô Mạt hừ lạnh:“Tề thượng thư, ngài còn nhớ lúc đó ngài đã nói thế nào với cha ta cùng Tề vương điện hạ sao? Lúc đó ngài nói cha ta an bài hộ vệ
lại bị thích khách lẻn vào đương nhiên phải chịu tội. Tề vương điện hạ
đến cứu giá đầu tiên nên rất đáng nghi. Tại sao ngài ấy biết mà đến
trước? Như vậy lúc này đây, các ngài phát hiện thích khách lại để cho
hắn uống thuốc độc tự sát. Nhiều người như vậy lại không cản được thích
khách, không phải làm cho người ta nghi ngờ lắm sao?”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Chỉ một lát, Tô Mạt với Hoàng Phủ Giác đã tới Vạn xuân uyển. Các thủ vệ canh gác dày đặc xung quanh, người nào người nấy mặt mày nghiêm túc. Nhìn thấy ngũ hoàng tử, bọn họ tự nhiên không ngăn cản, tùy ý bọn họ đi thẳng hậu viện.Nhóm người thái tử cùng Tề Tú Hữu đã tới từ sớm, đứng xung quanh đó không biết nói gì.Tô Mạt kinh ngạc:“Ngũ Ca, sao họ còn ở đây, không áp giải thích khách tới chỗ bệ hạ?”Theo lý, thủ vệ cùng ngự lâm quân khi phát hiện thích khách thì phải nhanh chóng trói lại giải đến trước mặt hoàng đế chứ sao lại tụ tập hết ở chỗ này? Nghĩ một chút, hai người nhanh chân bước tới, loáng thoáng nghe chết, chết gì đó.Linh cản có gì đó, Hoàng Phủ Giác đi nhanh hơn, đến gần thì nghe ai đó nói:“Thích khách uống thuốc độc tự sát .”Hai người đi qua thì thấy một hắc y nhân đầu ngoẹo qua một phía, mặt tái xanh, khóe miệng chảy xuống một dòng máu đen tắt thở từ lâu. Tô Mạt lại nhìn về phòng bếp thấy nồi niêu bị xốc lên lộn xộn. Không lẽ thích khách trốn dwois mấy cái nồi? Nàng ngồi xổm xuống nhìn vào bên trong thì không thấy một chút tro bụi nào, như là bị dọn sạch qua.Nhưng mà trên người thích khách có chút bụi nào đâu? Hơn nữa ở đây cũng đâu có chỗ nào trốn được.Tề Tú Hữu chạy đến trước mặt nàng, cả giận:“Ngươi tới làm cái gì?”Tô Mạt bĩu môi, nhìn Tề Tú Hữu:“Sao ta không tới được. Ngươi đừng quên cha ta với Tề vương điện hạ vì chuyện này còn bị quản thúc kia kìa. Các ngươi tìm được thích khách lại để hắn uống thuốc độc tự sát. Rốt cuộc là do ngươi hành sự bất lực hay cố ý để thích khách uống thuốc độc tự sát hả?”Tề Tú Hữu ngẩn ra, không dự đoán được Tô Mạt dộc mồm độc miệng như vậy, giận đến thổi râu trừng mắt:“Ngươi, ngươi ngậm máu phun người, chúng ta cực khổ đêm ngày điều tra thích khách, ngươi lại dám…”Tô Mạt hừ lạnh:“Tề thượng thư, ngài còn nhớ lúc đó ngài đã nói thế nào với cha ta cùng Tề vương điện hạ sao? Lúc đó ngài nói cha ta an bài hộ vệ lại bị thích khách lẻn vào đương nhiên phải chịu tội. Tề vương điện hạ đến cứu giá đầu tiên nên rất đáng nghi. Tại sao ngài ấy biết mà đến trước? Như vậy lúc này đây, các ngài phát hiện thích khách lại để cho hắn uống thuốc độc tự sát. Nhiều người như vậy lại không cản được thích khách, không phải làm cho người ta nghi ngờ lắm sao?”

Chương 1162: Ngươi cũng có hôm nay 01