Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1168: Tuyệt không ngồi chờ chết 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tả tướng lại nói:“Ngươi cứ nghỉ ngơi hai ngày, ta sẽ không cho ngươi chịu ủy khuất mất đi chức vị.”Tề Tú Hữu liên tục dập đầu tạ ơn hắn.Tả tướng vung tay gọi quản gia thân tín tới: “Đi, hồi kinh báo lão gia tử, nói ta bệnh rất nặng nhưng không được để lộ là ta truyền tin, âm thầm làm thôi.”Quản gia ở với hắn đã lâu, đương nhiên hiểu rõ tâm tư hắn, liền lập tức sai người thi hành.Tả tướng gật đầu hài lòng, lại trấn an Tề Tú Hữu vài câu, để hắn an tâm về nghỉ.Tề Tú Hữu đi rồi, tả tướng truyền lệnh xuống:“Phái người tức khắc nam hạ, truyền lời với các tuần phủ Giang Nam, cần chú ý mọi động tĩnh, dựa theo kế hoạch lúc trước mà hành động.”Thân tín kia tuân lệnh, viết ngay một bức mật hàm đưa hắn xem, hắn nhướng mày đắc ý: “Tốt!”Ở trung ương cung, Hoàng Phủ Giác đã vào trong điện cùng Tô Mạt, Tống Minh Dương ở một bên tùy thị.Trong điện thực yên lặng, rất lâu sau đó, hoàng đế mới phất tay cho người triệu Tô Nhân Vũ cùng Tề vương đến.Hắn nhìn Hoàng Phủ Giác, lại nhìn Tô Mạt, hình như có gì lo lắng, cuối cùng cúi đầu thở dài.Rất nhanh, Tô Nhân Vũ cùng Hoàng Phủ Cẩn tiến vào, hai người quỳ xuống, Tô Nhân Vũ thỉnh tội, Hoàng Phủ Cẩn lại không nói một lời.Hoàng đế giận dữ nhìn Hoàng Phủ Cẩn:“Ngươi thành thật khai rõ cho ta, có phải lúc đó ngươi quyết tâm một một chưởng đánh chết hắn, đúng hay không?”Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày:“Một chưởng kia nhi thần chưa dùng hết sức, nếu hắn thật sự là thích khách sẽ không dễ dàng chết như vậy. Nhiều lắm chỉ bị trọng thương, điều dưỡng vài ngày sẽ khỏi. Còn về việc tại sao hắn ở phòng bếp, còn uống thuốc độc tự sát, nhi thần thấy thật buồn cười..”“Câm miệng!” Hoàng đế giận dữ, vỗ tay vịn:“Ngươi không nhân cơ hội bắt thích khách, để cho hắn chạy thoát, bây giờ còn lên mặt dõng dạc. Nếu hắn không phải thích khách, vậy ngươi hãy bắt tên thích khách thật sự nộp lên cho trẫm!”Hoàng Phủ Cẩn ngửa đầu, không ngần ngại nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy trào phúng, đối với khiêu khíc của hoàng đế, hắn không sao bình tĩnh được.Thích khách vừa xuất hiện, hắn đã đoán được là do hoàng đế ra chiêu. Vì cái gọi là quyền mưu đế vương mà hắn biến mình thành diễn viên chính trong vở tuồng, mắng người này trách người kia hung hồn đầy lý lẽ, lừa dối cả triều văn võ.Thật sự là buồn cười đến cực điểm!Tô Mạt nhìn hai cha con, hai người này hình như có thù từ kiếp trước, vừa thấy mặt liền hỏa khí ngất trời.
Tả tướng lại nói:“Ngươi cứ nghỉ ngơi hai ngày, ta sẽ không cho ngươi chịu ủy khuất mất đi chức vị.”
Tề Tú Hữu liên tục dập đầu tạ ơn hắn.
Tả tướng vung tay gọi quản gia thân tín tới: “Đi, hồi kinh báo lão gia tử, nói ta bệnh rất nặng nhưng không được để lộ là ta truyền tin, âm thầm làm thôi.”
Quản gia ở với hắn đã lâu, đương nhiên hiểu rõ tâm tư hắn, liền lập tức sai người thi hành.
Tả tướng gật đầu hài lòng, lại trấn an Tề Tú Hữu vài câu, để hắn an tâm về nghỉ.
Tề Tú Hữu đi rồi, tả tướng truyền lệnh xuống:“Phái người tức khắc nam hạ, truyền lời với các tuần phủ Giang Nam, cần chú ý mọi động tĩnh, dựa theo kế hoạch lúc trước mà hành động.”
Thân tín kia tuân lệnh, viết ngay một bức mật hàm đưa hắn xem, hắn nhướng mày đắc ý: “Tốt!”
Ở trung ương cung, Hoàng Phủ Giác đã vào trong điện cùng Tô Mạt, Tống Minh Dương ở một bên tùy thị.
Trong điện thực yên lặng, rất lâu sau đó, hoàng đế mới phất tay cho người triệu Tô Nhân Vũ cùng Tề vương đến.
Hắn nhìn Hoàng Phủ Giác, lại nhìn Tô Mạt, hình như có gì lo lắng, cuối cùng cúi đầu thở dài.
Rất nhanh, Tô Nhân Vũ cùng Hoàng Phủ Cẩn tiến vào, hai người quỳ xuống, Tô Nhân Vũ thỉnh tội, Hoàng Phủ Cẩn lại không nói một lời.
Hoàng đế giận dữ nhìn Hoàng Phủ Cẩn:“Ngươi thành thật khai rõ cho ta, có phải lúc đó ngươi quyết tâm một một chưởng đánh chết hắn, đúng hay không?”
Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày:“Một chưởng kia nhi thần chưa dùng hết sức, nếu hắn thật sự là thích khách sẽ không dễ dàng chết như vậy. Nhiều lắm chỉ bị trọng thương, điều dưỡng vài ngày sẽ khỏi. Còn về việc tại sao hắn ở phòng bếp, còn uống thuốc độc tự sát, nhi thần thấy thật buồn cười..”
“Câm miệng!” Hoàng đế giận dữ, vỗ tay vịn:“Ngươi không nhân cơ hội bắt thích khách, để cho hắn chạy thoát, bây giờ còn lên mặt dõng dạc. Nếu hắn không phải thích khách, vậy ngươi hãy bắt tên thích khách thật sự nộp lên cho trẫm!”
Hoàng Phủ Cẩn ngửa đầu, không ngần ngại nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy trào phúng, đối với khiêu khíc của hoàng đế, hắn không sao bình tĩnh được.
Thích khách vừa xuất hiện, hắn đã đoán được là do hoàng đế ra chiêu. Vì cái gọi là quyền mưu đế vương mà hắn biến mình thành diễn viên chính trong vở tuồng, mắng người này trách người kia hung hồn đầy lý lẽ, lừa dối cả triều văn võ.
Thật sự là buồn cười đến cực điểm!
Tô Mạt nhìn hai cha con, hai người này hình như có thù từ kiếp trước, vừa thấy mặt liền hỏa khí ngất trời.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tả tướng lại nói:“Ngươi cứ nghỉ ngơi hai ngày, ta sẽ không cho ngươi chịu ủy khuất mất đi chức vị.”Tề Tú Hữu liên tục dập đầu tạ ơn hắn.Tả tướng vung tay gọi quản gia thân tín tới: “Đi, hồi kinh báo lão gia tử, nói ta bệnh rất nặng nhưng không được để lộ là ta truyền tin, âm thầm làm thôi.”Quản gia ở với hắn đã lâu, đương nhiên hiểu rõ tâm tư hắn, liền lập tức sai người thi hành.Tả tướng gật đầu hài lòng, lại trấn an Tề Tú Hữu vài câu, để hắn an tâm về nghỉ.Tề Tú Hữu đi rồi, tả tướng truyền lệnh xuống:“Phái người tức khắc nam hạ, truyền lời với các tuần phủ Giang Nam, cần chú ý mọi động tĩnh, dựa theo kế hoạch lúc trước mà hành động.”Thân tín kia tuân lệnh, viết ngay một bức mật hàm đưa hắn xem, hắn nhướng mày đắc ý: “Tốt!”Ở trung ương cung, Hoàng Phủ Giác đã vào trong điện cùng Tô Mạt, Tống Minh Dương ở một bên tùy thị.Trong điện thực yên lặng, rất lâu sau đó, hoàng đế mới phất tay cho người triệu Tô Nhân Vũ cùng Tề vương đến.Hắn nhìn Hoàng Phủ Giác, lại nhìn Tô Mạt, hình như có gì lo lắng, cuối cùng cúi đầu thở dài.Rất nhanh, Tô Nhân Vũ cùng Hoàng Phủ Cẩn tiến vào, hai người quỳ xuống, Tô Nhân Vũ thỉnh tội, Hoàng Phủ Cẩn lại không nói một lời.Hoàng đế giận dữ nhìn Hoàng Phủ Cẩn:“Ngươi thành thật khai rõ cho ta, có phải lúc đó ngươi quyết tâm một một chưởng đánh chết hắn, đúng hay không?”Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày:“Một chưởng kia nhi thần chưa dùng hết sức, nếu hắn thật sự là thích khách sẽ không dễ dàng chết như vậy. Nhiều lắm chỉ bị trọng thương, điều dưỡng vài ngày sẽ khỏi. Còn về việc tại sao hắn ở phòng bếp, còn uống thuốc độc tự sát, nhi thần thấy thật buồn cười..”“Câm miệng!” Hoàng đế giận dữ, vỗ tay vịn:“Ngươi không nhân cơ hội bắt thích khách, để cho hắn chạy thoát, bây giờ còn lên mặt dõng dạc. Nếu hắn không phải thích khách, vậy ngươi hãy bắt tên thích khách thật sự nộp lên cho trẫm!”Hoàng Phủ Cẩn ngửa đầu, không ngần ngại nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy trào phúng, đối với khiêu khíc của hoàng đế, hắn không sao bình tĩnh được.Thích khách vừa xuất hiện, hắn đã đoán được là do hoàng đế ra chiêu. Vì cái gọi là quyền mưu đế vương mà hắn biến mình thành diễn viên chính trong vở tuồng, mắng người này trách người kia hung hồn đầy lý lẽ, lừa dối cả triều văn võ.Thật sự là buồn cười đến cực điểm!Tô Mạt nhìn hai cha con, hai người này hình như có thù từ kiếp trước, vừa thấy mặt liền hỏa khí ngất trời.