Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1173: Cùng hoàng đế so chiêu 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng đế vẻ mặt âm u:“Nếu hắn thích câm điếc, cái gì cũng không muốn nói, trẫm sẽ giúp hắn toại nguyện.”Hắn nhìn về phía Lưu Ngọc:“Ngươi biết làm như thế nào chưa?”Lưu Ngọc gật đầu, lui xuống.Lưu Vân Lưu Hỏa sắc mặt trắng bệch, cuống quít dập đầu cầu bệ hạ khoan dung.Hoàng đế lạnh lùng nói:“Hoặc là hắn đến đây, nói giống những gì các ngươi vừa nói, nếu nói sai một chữ, trẫm không giết nhưng sẽ biến Tề vương thành câm điếc vĩnh viễn.”Lưu Vân cùng Lưu Hỏa nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.Đây là chủ ý của Tô Mạt bày cho bọn họ, nhưng mà bọn họ căn bản không có thời gian cũng không có cơ hội nói cho Lưu Niên hay nha!Hơn nữa, họ cũng không ngờ hoàng đế lại đem Lưu Niên tới Vạn Xuân uyển này, nếu có sơ sót, phải làm sao mới tốt đây?Lòng nóng như lửa đốt, lại không thể biểu lộ một chút, thậm chí liếc cũng không dám liếc Tô Mạt.Tô Mạt cũng âm thầm kinh hãi, nàng tưởng Lưu Niên ở trong cung, thừa dịp hoàng đế ở Vạn Xuân uyển, tìm người lặng lẽ đi truyền tin, ai biết hoàng đế cũng đem Lưu Niên tới đây, nhưng lại không người nào biết hết.Bởi vậy, nàng mới thấy chuyện thích khách ngày càng lộ rõ chân tướng. hoàng Phủ Cẩn cùng nàng bị điều tra, thế lực tả tướng thì suy yếu, bè phái nào của tả tướng cũng rục rịch lộ mặt, phụ thân bị đề xuất làm thương sử,… Cuối cùng chỉ có ông ta được lợi.Bàn tay nàng gắt gao nắm chặt, giấu trong ống tay áo rộng thùng thình, trái tim đập loạn được che dấu bằng vẻ mặt thản nhiên vì trải qua huấn luyện, người ngoài nhìn vào không thấy có một chút gì không ổn. Chỉ nàng biết, giờ phút này nàng có bao nhiêu căng thẳng, bao nhiêu áp lực lẫn xót xa.Rất nhanh, Lưu Niên bị người giải tới. Hắn mặt bộ áo tù màu xám, râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù không khác giả nhân, chỉ có ánh mắt ấm áp khi nhìn thấy bọn họ thì sáng ngời, ô ô kêu loạn.Tô Mạt giả bộ sửa lại tóc mai, lấy tay ra hiệu cho Lưu Vân dùng mật ngữ.Mật ngữ của nàng không giống mật ngữ của Mị Ảnh kỵ sĩ với Thái bình các. Mật ngữ nàng chỉ có nnangf mới biết vì nàng sử dụng hệ thông mật mã bí mật.Thống lĩnh Thái bình các là Tiêu Vũ lâu, nàng chưa gặp nên chỉ có vài người bên cạnh nàng mới biết loại mật ngữ này. Thời gian Lưu niên gặp nàng quá ít nên chưa kịp học nên chỉ có thể ám chỉ cho Lưu Vân.Lưu Vân một bên sốt ruột khuyên đệ đệ mở miệng một bên lưu ý động tác Tô Mạt, sau đó ra dấu lại cho Lưu Niên hiểu mà phối hợp.Lưu Niên quay đầu, ánh mắt xoay tròn, bĩu môi không lên tiếng.

Hoàng đế vẻ mặt âm u:“Nếu hắn thích câm điếc, cái gì cũng không muốn nói, trẫm sẽ giúp hắn toại nguyện.”

Hắn nhìn về phía Lưu Ngọc:“Ngươi biết làm như thế nào chưa?”

Lưu Ngọc gật đầu, lui xuống.

Lưu Vân Lưu Hỏa sắc mặt trắng bệch, cuống quít dập đầu cầu bệ hạ khoan dung.

Hoàng đế lạnh lùng nói:“Hoặc là hắn đến đây, nói giống những gì các ngươi vừa nói, nếu nói sai một chữ, trẫm không giết nhưng sẽ biến Tề vương thành câm điếc vĩnh viễn.”

Lưu Vân cùng Lưu Hỏa nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Đây là chủ ý của Tô Mạt bày cho bọn họ, nhưng mà bọn họ căn bản không có thời gian cũng không có cơ hội nói cho Lưu Niên hay nha!

Hơn nữa, họ cũng không ngờ hoàng đế lại đem Lưu Niên tới Vạn Xuân uyển này, nếu có sơ sót, phải làm sao mới tốt đây?

Lòng nóng như lửa đốt, lại không thể biểu lộ một chút, thậm chí liếc cũng không dám liếc Tô Mạt.

Tô Mạt cũng âm thầm kinh hãi, nàng tưởng Lưu Niên ở trong cung, thừa dịp hoàng đế ở Vạn Xuân uyển, tìm người lặng lẽ đi truyền tin, ai biết hoàng đế cũng đem Lưu Niên tới đây, nhưng lại không người nào biết hết.

Bởi vậy, nàng mới thấy chuyện thích khách ngày càng lộ rõ chân tướng. hoàng Phủ Cẩn cùng nàng bị điều tra, thế lực tả tướng thì suy yếu, bè phái nào của tả tướng cũng rục rịch lộ mặt, phụ thân bị đề xuất làm thương sử,… Cuối cùng chỉ có ông ta được lợi.

Bàn tay nàng gắt gao nắm chặt, giấu trong ống tay áo rộng thùng thình, trái tim đập loạn được che dấu bằng vẻ mặt thản nhiên vì trải qua huấn luyện, người ngoài nhìn vào không thấy có một chút gì không ổn. Chỉ nàng biết, giờ phút này nàng có bao nhiêu căng thẳng, bao nhiêu áp lực lẫn xót xa.

Rất nhanh, Lưu Niên bị người giải tới. Hắn mặt bộ áo tù màu xám, râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù không khác giả nhân, chỉ có ánh mắt ấm áp khi nhìn thấy bọn họ thì sáng ngời, ô ô kêu loạn.

Tô Mạt giả bộ sửa lại tóc mai, lấy tay ra hiệu cho Lưu Vân dùng mật ngữ.

Mật ngữ của nàng không giống mật ngữ của Mị Ảnh kỵ sĩ với Thái bình các. Mật ngữ nàng chỉ có nnangf mới biết vì nàng sử dụng hệ thông mật mã bí mật.

Thống lĩnh Thái bình các là Tiêu Vũ lâu, nàng chưa gặp nên chỉ có vài người bên cạnh nàng mới biết loại mật ngữ này. Thời gian Lưu niên gặp nàng quá ít nên chưa kịp học nên chỉ có thể ám chỉ cho Lưu Vân.

Lưu Vân một bên sốt ruột khuyên đệ đệ mở miệng một bên lưu ý động tác Tô Mạt, sau đó ra dấu lại cho Lưu Niên hiểu mà phối hợp.

Lưu Niên quay đầu, ánh mắt xoay tròn, bĩu môi không lên tiếng.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng đế vẻ mặt âm u:“Nếu hắn thích câm điếc, cái gì cũng không muốn nói, trẫm sẽ giúp hắn toại nguyện.”Hắn nhìn về phía Lưu Ngọc:“Ngươi biết làm như thế nào chưa?”Lưu Ngọc gật đầu, lui xuống.Lưu Vân Lưu Hỏa sắc mặt trắng bệch, cuống quít dập đầu cầu bệ hạ khoan dung.Hoàng đế lạnh lùng nói:“Hoặc là hắn đến đây, nói giống những gì các ngươi vừa nói, nếu nói sai một chữ, trẫm không giết nhưng sẽ biến Tề vương thành câm điếc vĩnh viễn.”Lưu Vân cùng Lưu Hỏa nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.Đây là chủ ý của Tô Mạt bày cho bọn họ, nhưng mà bọn họ căn bản không có thời gian cũng không có cơ hội nói cho Lưu Niên hay nha!Hơn nữa, họ cũng không ngờ hoàng đế lại đem Lưu Niên tới Vạn Xuân uyển này, nếu có sơ sót, phải làm sao mới tốt đây?Lòng nóng như lửa đốt, lại không thể biểu lộ một chút, thậm chí liếc cũng không dám liếc Tô Mạt.Tô Mạt cũng âm thầm kinh hãi, nàng tưởng Lưu Niên ở trong cung, thừa dịp hoàng đế ở Vạn Xuân uyển, tìm người lặng lẽ đi truyền tin, ai biết hoàng đế cũng đem Lưu Niên tới đây, nhưng lại không người nào biết hết.Bởi vậy, nàng mới thấy chuyện thích khách ngày càng lộ rõ chân tướng. hoàng Phủ Cẩn cùng nàng bị điều tra, thế lực tả tướng thì suy yếu, bè phái nào của tả tướng cũng rục rịch lộ mặt, phụ thân bị đề xuất làm thương sử,… Cuối cùng chỉ có ông ta được lợi.Bàn tay nàng gắt gao nắm chặt, giấu trong ống tay áo rộng thùng thình, trái tim đập loạn được che dấu bằng vẻ mặt thản nhiên vì trải qua huấn luyện, người ngoài nhìn vào không thấy có một chút gì không ổn. Chỉ nàng biết, giờ phút này nàng có bao nhiêu căng thẳng, bao nhiêu áp lực lẫn xót xa.Rất nhanh, Lưu Niên bị người giải tới. Hắn mặt bộ áo tù màu xám, râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù không khác giả nhân, chỉ có ánh mắt ấm áp khi nhìn thấy bọn họ thì sáng ngời, ô ô kêu loạn.Tô Mạt giả bộ sửa lại tóc mai, lấy tay ra hiệu cho Lưu Vân dùng mật ngữ.Mật ngữ của nàng không giống mật ngữ của Mị Ảnh kỵ sĩ với Thái bình các. Mật ngữ nàng chỉ có nnangf mới biết vì nàng sử dụng hệ thông mật mã bí mật.Thống lĩnh Thái bình các là Tiêu Vũ lâu, nàng chưa gặp nên chỉ có vài người bên cạnh nàng mới biết loại mật ngữ này. Thời gian Lưu niên gặp nàng quá ít nên chưa kịp học nên chỉ có thể ám chỉ cho Lưu Vân.Lưu Vân một bên sốt ruột khuyên đệ đệ mở miệng một bên lưu ý động tác Tô Mạt, sau đó ra dấu lại cho Lưu Niên hiểu mà phối hợp.Lưu Niên quay đầu, ánh mắt xoay tròn, bĩu môi không lên tiếng.

Chương 1173: Cùng hoàng đế so chiêu 02