Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1174: Cùng hoàng đế so chiêu 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lưu Vân khuyên hắn,“Tam đệ, đệ nhanh nói đi. Nói hết tất cả sự tình cho bệ hạ nghe. Người sẽ không làm khó đệ đâu.”Lưu Niên cúi đầu, nhìn đông ngó tây nhưng không thèm mở miệng.Hoàng đế hừ lạnh, nhìn Lưu Niên nói:“Ca ca ngươi nói ngươi không phải câm điếc, dám ở trước mắt trẫm giở trò, coi bộ gan ngươi cũng đủ lớn.”Lưu Niên đơn giản đưa lưng về phía hắn ngồi xuống, ôm cánh tay hờ hững.Lưu Vân cùng Lưu Hỏa gấp gáp chạy tới, ấn hắn quỳ xuống.Lưu Vân dập đầu nói:“Bệ hạ, tiểu đệ nô tài tuy si ngốc nhưng là đứa nhỏ đơn thuần. Lúc trước huynh đệ nô tài có nói tiền thuốc thang cho hắn là của vương gia nên trong lòng nó chỉ có duy nhất một mình vương gia, huynh đệ nô tài cũng chỉ không đáng kể.”Hoàng đế mặt mày lạnh lùng, nhấm nuốt câu kia “Trong lòng chỉ có duy nhất một mình vương gia”, hình như bị cái gì kích động, âm trầm nói: “Ngươi đã cảm thấy chỉ có vương gia là tốt nhất, vậy trẫm cho ngươi ở lại trong cung làm danh ngự tiền thị vệ, ngươi thấy sao?”Lưu Niên lắc đầu liên tục, có xu thế ngươi không rút lại lời nói ta sẽ không dừng.Tô Mạt đứng kế bên nhìn mà cảm khái: Lưu Niên này gan cũng quá lớn đi, trước mặt hoàng đế mà cũng dám giỡn mặt.Hoàng đế lại giống bị khơi dậy tính hiếu thắng, hừ một tiếng,“Ngươi nếu không theo, trẫm sẽ giết hai ca ca ngươi.”Lưu Vân, Lưu Hỏa nghe vậy cũng kêu: “Tam đệ, mau tạ ơn bệ hạ!”Lưu Niên nổi giận, đánh mạnh vào cây cột bên cạnh, y như đứa nhỏ bị người ta giật đồ chơi: “Không thèm, cho ta về với vương gia, ta muốn vương gia, ta muốn vương gia! Thiên Vương lão tử cũng không thèm......”Mọi người cả kinh, sợ hoàng đế đột nhiên giận dữ, đem ba người tha xuống chém.Lưu Vân nóng nảy, Lưu Niên này sao vậy, sao không giống bình thường?Bọn họ tới cứu hắn, hắn còn diễn cái gì?Tô Mạt yên lặng quan sát, trong lòng âm thầm cân nhắc.Nhưng hoàng đế hình như không tức giận, chỉ thoải mái cười, khoát tay:“Người đâu, dẫn Lưu Vân Lưu Hỏa xuống......”Nhìn hai người lôi đi, Lưu Niên hình như khố xử, hắn hết nhìn ca ca lại cúi đầu, mặt mày phức tạp. Hắn chạy tới lôi áo hai ca ca, lại muốn mở miệng cãi nhưng do ngôn ngữ hạn chế nên không nói được gì, chỉ ô ô a a kêu, cuối cùng vừa tức vừa gấp, vừa khóc vừa dùng đầu húc thị vệ cứu ca ca.Mấy thị vệ võ công không thấp nhưng lại bị hắn dễ dàng húc bay. Lưu Niên lập tức dang tay ra che cho hai anh.Hoàng đế mỉm cười, ung dung nhìn hắn:“Hoặc là ngươi lưu lại, hoặc là trẫm giết bọn họ.”
Lưu Vân khuyên hắn,“Tam đệ, đệ nhanh nói đi. Nói hết tất cả sự tình cho bệ hạ nghe. Người sẽ không làm khó đệ đâu.”
Lưu Niên cúi đầu, nhìn đông ngó tây nhưng không thèm mở miệng.
Hoàng đế hừ lạnh, nhìn Lưu Niên nói:“Ca ca ngươi nói ngươi không phải câm
điếc, dám ở trước mắt trẫm giở trò, coi bộ gan ngươi cũng đủ lớn.”
Lưu Niên đơn giản đưa lưng về phía hắn ngồi xuống, ôm cánh tay hờ hững.
Lưu Vân cùng Lưu Hỏa gấp gáp chạy tới, ấn hắn quỳ xuống.
Lưu Vân dập đầu nói:“Bệ hạ, tiểu đệ nô tài tuy si ngốc nhưng là đứa nhỏ đơn thuần. Lúc trước huynh đệ nô tài có nói tiền thuốc thang cho hắn là của vương gia nên trong lòng nó chỉ có duy nhất một mình vương gia, huynh
đệ nô tài cũng chỉ không đáng kể.”
Hoàng đế mặt mày lạnh lùng,
nhấm nuốt câu kia “Trong lòng chỉ có duy nhất một mình vương gia”, hình
như bị cái gì kích động, âm trầm nói: “Ngươi đã cảm thấy chỉ có vương
gia là tốt nhất, vậy trẫm cho ngươi ở lại trong cung làm danh ngự tiền
thị vệ, ngươi thấy sao?”
Lưu Niên lắc đầu liên tục, có xu thế ngươi không rút lại lời nói ta sẽ không dừng.
Tô Mạt đứng kế bên nhìn mà cảm khái: Lưu Niên này gan cũng quá lớn đi, trước mặt hoàng đế mà cũng dám giỡn mặt.
Hoàng đế lại giống bị khơi dậy tính hiếu thắng, hừ một tiếng,“Ngươi nếu không theo, trẫm sẽ giết hai ca ca ngươi.”
Lưu Vân, Lưu Hỏa nghe vậy cũng kêu: “Tam đệ, mau tạ ơn bệ hạ!”
Lưu Niên nổi giận, đánh mạnh vào cây cột bên cạnh, y như đứa nhỏ bị người
ta giật đồ chơi: “Không thèm, cho ta về với vương gia, ta muốn vương
gia, ta muốn vương gia! Thiên Vương lão tử cũng không thèm......”
Mọi người cả kinh, sợ hoàng đế đột nhiên giận dữ, đem ba người tha xuống chém.
Lưu Vân nóng nảy, Lưu Niên này sao vậy, sao không giống bình thường?
Bọn họ tới cứu hắn, hắn còn diễn cái gì?
Tô Mạt yên lặng quan sát, trong lòng âm thầm cân nhắc.
Nhưng hoàng đế hình như không tức giận, chỉ thoải mái cười, khoát tay:“Người đâu, dẫn Lưu Vân Lưu Hỏa xuống......”
Nhìn hai người lôi đi, Lưu Niên hình như khố xử, hắn hết nhìn ca ca lại cúi
đầu, mặt mày phức tạp. Hắn chạy tới lôi áo hai ca ca, lại muốn mở miệng
cãi nhưng do ngôn ngữ hạn chế nên không nói được gì, chỉ ô ô a a kêu,
cuối cùng vừa tức vừa gấp, vừa khóc vừa dùng đầu húc thị vệ cứu ca ca.
Mấy thị vệ võ công không thấp nhưng lại bị hắn dễ dàng húc bay. Lưu Niên lập tức dang tay ra che cho hai anh.
Hoàng đế mỉm cười, ung dung nhìn hắn:“Hoặc là ngươi lưu lại, hoặc là trẫm giết bọn họ.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lưu Vân khuyên hắn,“Tam đệ, đệ nhanh nói đi. Nói hết tất cả sự tình cho bệ hạ nghe. Người sẽ không làm khó đệ đâu.”Lưu Niên cúi đầu, nhìn đông ngó tây nhưng không thèm mở miệng.Hoàng đế hừ lạnh, nhìn Lưu Niên nói:“Ca ca ngươi nói ngươi không phải câm điếc, dám ở trước mắt trẫm giở trò, coi bộ gan ngươi cũng đủ lớn.”Lưu Niên đơn giản đưa lưng về phía hắn ngồi xuống, ôm cánh tay hờ hững.Lưu Vân cùng Lưu Hỏa gấp gáp chạy tới, ấn hắn quỳ xuống.Lưu Vân dập đầu nói:“Bệ hạ, tiểu đệ nô tài tuy si ngốc nhưng là đứa nhỏ đơn thuần. Lúc trước huynh đệ nô tài có nói tiền thuốc thang cho hắn là của vương gia nên trong lòng nó chỉ có duy nhất một mình vương gia, huynh đệ nô tài cũng chỉ không đáng kể.”Hoàng đế mặt mày lạnh lùng, nhấm nuốt câu kia “Trong lòng chỉ có duy nhất một mình vương gia”, hình như bị cái gì kích động, âm trầm nói: “Ngươi đã cảm thấy chỉ có vương gia là tốt nhất, vậy trẫm cho ngươi ở lại trong cung làm danh ngự tiền thị vệ, ngươi thấy sao?”Lưu Niên lắc đầu liên tục, có xu thế ngươi không rút lại lời nói ta sẽ không dừng.Tô Mạt đứng kế bên nhìn mà cảm khái: Lưu Niên này gan cũng quá lớn đi, trước mặt hoàng đế mà cũng dám giỡn mặt.Hoàng đế lại giống bị khơi dậy tính hiếu thắng, hừ một tiếng,“Ngươi nếu không theo, trẫm sẽ giết hai ca ca ngươi.”Lưu Vân, Lưu Hỏa nghe vậy cũng kêu: “Tam đệ, mau tạ ơn bệ hạ!”Lưu Niên nổi giận, đánh mạnh vào cây cột bên cạnh, y như đứa nhỏ bị người ta giật đồ chơi: “Không thèm, cho ta về với vương gia, ta muốn vương gia, ta muốn vương gia! Thiên Vương lão tử cũng không thèm......”Mọi người cả kinh, sợ hoàng đế đột nhiên giận dữ, đem ba người tha xuống chém.Lưu Vân nóng nảy, Lưu Niên này sao vậy, sao không giống bình thường?Bọn họ tới cứu hắn, hắn còn diễn cái gì?Tô Mạt yên lặng quan sát, trong lòng âm thầm cân nhắc.Nhưng hoàng đế hình như không tức giận, chỉ thoải mái cười, khoát tay:“Người đâu, dẫn Lưu Vân Lưu Hỏa xuống......”Nhìn hai người lôi đi, Lưu Niên hình như khố xử, hắn hết nhìn ca ca lại cúi đầu, mặt mày phức tạp. Hắn chạy tới lôi áo hai ca ca, lại muốn mở miệng cãi nhưng do ngôn ngữ hạn chế nên không nói được gì, chỉ ô ô a a kêu, cuối cùng vừa tức vừa gấp, vừa khóc vừa dùng đầu húc thị vệ cứu ca ca.Mấy thị vệ võ công không thấp nhưng lại bị hắn dễ dàng húc bay. Lưu Niên lập tức dang tay ra che cho hai anh.Hoàng đế mỉm cười, ung dung nhìn hắn:“Hoặc là ngươi lưu lại, hoặc là trẫm giết bọn họ.”