Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1179: Vị khách tới chơi ngoài dự liệu 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt kinh ngạc nói,“Các nàng?”Kim Kết gật gật đầu:“Dạ. Các vị ấy nói muốn ngắm vườn hoa của chúng ta.”Tô Mạt liền phái người nói một tiếng với tổ mẫu còn mình thì dẫn các tỷ tỷ đi theo mình đón khách.Đại tiểu thư không muốn gặp Tả tiểu thư, nhưng là xuất phát từ lễ tiết, cũng chỉ có thể đi qua.Tả tiểu thư một thân nguyệt sắc, Bùi tiểu thư lại ăn mặc có vẻ tươi trẻ, tràn đầy sức sống.“Tô Mạt, ta nghe nói về vườn hoa của ngươi lâu lắm rồi, hôm nay mới có cơ hội tới được. Có một lần ta lén trốn ra ngoài đi dạo, thấy một nhà trồng hoa bán, ta chưa kịp chơi lâu đã bị bắt trở về. Hôm đó. Ta bị mẫu thân bỏ đói ba ngày, cấm cửa một tháng.”Bùi Bảo Khương oán niệm vô cùng:“Đồng dạng tiểu thư, vì sao ngươi có thể chung quanh đi bộ, muốn làm gì thì làm còn chúng ta chỉ có thể ru rú trong nhà, buồn chết ta thôi.”Nghe nàng càu nhàu, oán giận , Tô Mạt cười rộ lên.Tả tiểu thư nghiêm mặt nói:“Bảo Khương muội muội, muội đừng bướng bỉnh như vậy. Nữ hài tử cần phải có bộ dáng nữ hài tử. Muôi cả ngày làm việc không đứng đắn, không phải là đùa nghịch nhạc khí thì kiếm người dạy múa, muội cũng không ngẫm lại, cho dù là những phi tần trong cung, nhưng một khi có xuất thân là ca cơ hay vũ nữ đều bị liệt vào thân phận thấp hèn, làm bẩn danh hoàng tộc. Muội là một thiên kim tiểu thư,không có thân thế đau khổ như vậy còn than vãn gì nữa.”Bùi Bảo Khương chu miệng lên:“Rồi rồi. Muội biết mình không nói lại tỷ. Tỷ cái gì cũng tốt, chỉ là quá giống mẫu thân muội, suốt ngày giáo huấn thôi.”Tả tiểu thư che miệng cười khẽ, một nam tử kế bên đứng ra hòa giải:“Tỷ tỷ, tỷ cũng đừng lý sự nữa. Tả tỷ tỷ nói vậy là vì muốn tốt cho tỷ thôi. Tỷ không những không cảm kích mà còn oán hận nữa. Nếu là người khác, tỷ nghĩ Tả tỷ tỷ có nói không? Dù sao người bị đánh, chịu đói, bị cấm chừng cũng không phải là tả tỷ tỷ.”Bùi Bảo Khương làm cái mặt quỷ:“Tốt lắm tốt lắm, ta sợ mấy người rồi. Ta đây nói chuyện với Tô gia muội muội được chưa?”Sau đó nàng giới thiệu. Thì ra thiếu niên đó là đệ đệ nàng Bùi Bảo Duệ.Nàng nắm tay Tô Mạ:“Tô Mạt tốt của ta, ta với muội làm bạn nha. Muội được tự do đi đây đi đó, mai mốt đến nhà ta dẫn ta đi cùng với. Ta ở nhà buồn muốn chết luôn.Ngày nào cũng phải học thêu thùa, nấu nướng, nhưng toàn nấu những thứ gì đâu không, món ta thích ăn thì không cho ta nấu.”Ở bên này, Tả tiểu thư cùng đại tiểu thư chào hỏi lẫn nhau, cùng nắm tay đi dạo.
Tô Mạt kinh ngạc nói,“Các nàng?”
Kim Kết gật gật đầu:“Dạ. Các vị ấy nói muốn ngắm vườn hoa của chúng ta.”
Tô Mạt liền phái người nói một tiếng với tổ mẫu còn mình thì dẫn các tỷ tỷ đi theo mình đón khách.
Đại tiểu thư không muốn gặp Tả tiểu thư, nhưng là xuất phát từ lễ tiết, cũng chỉ có thể đi qua.
Tả tiểu thư một thân nguyệt sắc, Bùi tiểu thư lại ăn mặc có vẻ tươi trẻ, tràn đầy sức sống.
“Tô Mạt, ta nghe nói về vườn hoa của ngươi lâu lắm rồi, hôm nay mới có
cơ hội tới được. Có một lần ta lén trốn ra ngoài đi dạo, thấy một nhà
trồng hoa bán, ta chưa kịp chơi lâu đã bị bắt trở về. Hôm đó. Ta bị mẫu
thân bỏ đói ba ngày, cấm cửa một tháng.”
Bùi Bảo Khương oán niệm
vô cùng:“Đồng dạng tiểu thư, vì sao ngươi có thể chung quanh đi bộ, muốn làm gì thì làm còn chúng ta chỉ có thể ru rú trong nhà, buồn chết ta
thôi.”
Nghe nàng càu nhàu, oán giận , Tô Mạt cười rộ lên.
Tả tiểu thư nghiêm mặt nói:“Bảo Khương muội muội, muội đừng bướng bỉnh như vậy. Nữ hài tử cần phải có bộ dáng nữ hài tử. Muôi cả ngày làm việc
không đứng đắn, không phải là đùa nghịch nhạc khí thì kiếm người dạy
múa, muội cũng không ngẫm lại, cho dù là những phi tần trong cung, nhưng một khi có xuất thân là ca cơ hay vũ nữ đều bị liệt vào thân phận thấp
hèn, làm bẩn danh hoàng tộc. Muội là một thiên kim tiểu thư,không có
thân thế đau khổ như vậy còn than vãn gì nữa.”
Bùi Bảo Khương chu miệng lên:“Rồi rồi. Muội biết mình không nói lại tỷ. Tỷ cái gì cũng
tốt, chỉ là quá giống mẫu thân muội, suốt ngày giáo huấn thôi.”
Tả tiểu thư che miệng cười khẽ, một nam tử kế bên đứng ra hòa giải:“Tỷ tỷ, tỷ cũng đừng lý sự nữa. Tả tỷ tỷ nói vậy là vì muốn tốt cho tỷ thôi. Tỷ không những không cảm kích mà còn oán hận nữa. Nếu là người khác, tỷ
nghĩ Tả tỷ tỷ có nói không? Dù sao người bị đánh, chịu đói, bị cấm chừng cũng không phải là tả tỷ tỷ.”
Bùi Bảo Khương làm cái mặt quỷ:“Tốt lắm tốt lắm, ta sợ mấy người rồi. Ta đây nói chuyện với Tô gia muội muội được chưa?”
Sau đó nàng giới thiệu. Thì ra thiếu niên đó là đệ đệ nàng Bùi Bảo Duệ.
Nàng nắm tay Tô Mạ:“Tô Mạt tốt của ta, ta với muội làm bạn nha. Muội được tự do đi đây đi đó, mai mốt đến nhà ta dẫn ta đi cùng với. Ta ở nhà buồn
muốn chết luôn.Ngày nào cũng phải học thêu thùa, nấu nướng, nhưng toàn
nấu những thứ gì đâu không, món ta thích ăn thì không cho ta nấu.”
Ở bên này, Tả tiểu thư cùng đại tiểu thư chào hỏi lẫn nhau, cùng nắm tay đi dạo.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt kinh ngạc nói,“Các nàng?”Kim Kết gật gật đầu:“Dạ. Các vị ấy nói muốn ngắm vườn hoa của chúng ta.”Tô Mạt liền phái người nói một tiếng với tổ mẫu còn mình thì dẫn các tỷ tỷ đi theo mình đón khách.Đại tiểu thư không muốn gặp Tả tiểu thư, nhưng là xuất phát từ lễ tiết, cũng chỉ có thể đi qua.Tả tiểu thư một thân nguyệt sắc, Bùi tiểu thư lại ăn mặc có vẻ tươi trẻ, tràn đầy sức sống.“Tô Mạt, ta nghe nói về vườn hoa của ngươi lâu lắm rồi, hôm nay mới có cơ hội tới được. Có một lần ta lén trốn ra ngoài đi dạo, thấy một nhà trồng hoa bán, ta chưa kịp chơi lâu đã bị bắt trở về. Hôm đó. Ta bị mẫu thân bỏ đói ba ngày, cấm cửa một tháng.”Bùi Bảo Khương oán niệm vô cùng:“Đồng dạng tiểu thư, vì sao ngươi có thể chung quanh đi bộ, muốn làm gì thì làm còn chúng ta chỉ có thể ru rú trong nhà, buồn chết ta thôi.”Nghe nàng càu nhàu, oán giận , Tô Mạt cười rộ lên.Tả tiểu thư nghiêm mặt nói:“Bảo Khương muội muội, muội đừng bướng bỉnh như vậy. Nữ hài tử cần phải có bộ dáng nữ hài tử. Muôi cả ngày làm việc không đứng đắn, không phải là đùa nghịch nhạc khí thì kiếm người dạy múa, muội cũng không ngẫm lại, cho dù là những phi tần trong cung, nhưng một khi có xuất thân là ca cơ hay vũ nữ đều bị liệt vào thân phận thấp hèn, làm bẩn danh hoàng tộc. Muội là một thiên kim tiểu thư,không có thân thế đau khổ như vậy còn than vãn gì nữa.”Bùi Bảo Khương chu miệng lên:“Rồi rồi. Muội biết mình không nói lại tỷ. Tỷ cái gì cũng tốt, chỉ là quá giống mẫu thân muội, suốt ngày giáo huấn thôi.”Tả tiểu thư che miệng cười khẽ, một nam tử kế bên đứng ra hòa giải:“Tỷ tỷ, tỷ cũng đừng lý sự nữa. Tả tỷ tỷ nói vậy là vì muốn tốt cho tỷ thôi. Tỷ không những không cảm kích mà còn oán hận nữa. Nếu là người khác, tỷ nghĩ Tả tỷ tỷ có nói không? Dù sao người bị đánh, chịu đói, bị cấm chừng cũng không phải là tả tỷ tỷ.”Bùi Bảo Khương làm cái mặt quỷ:“Tốt lắm tốt lắm, ta sợ mấy người rồi. Ta đây nói chuyện với Tô gia muội muội được chưa?”Sau đó nàng giới thiệu. Thì ra thiếu niên đó là đệ đệ nàng Bùi Bảo Duệ.Nàng nắm tay Tô Mạ:“Tô Mạt tốt của ta, ta với muội làm bạn nha. Muội được tự do đi đây đi đó, mai mốt đến nhà ta dẫn ta đi cùng với. Ta ở nhà buồn muốn chết luôn.Ngày nào cũng phải học thêu thùa, nấu nướng, nhưng toàn nấu những thứ gì đâu không, món ta thích ăn thì không cho ta nấu.”Ở bên này, Tả tiểu thư cùng đại tiểu thư chào hỏi lẫn nhau, cùng nắm tay đi dạo.