Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1180: Tiểu thư số khổ
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… “Tháng sau là sinh nhật muội, tỷ tỷ với Mạt nhi qua phủ với muội nha..”Đại tiểu thư gật đầu:“Dĩ nhiên, ngày đó tỷ muội chúng ta sẽ tới.”Tô Mạt thấy thời gian không còn sớm, vừa tới giờ cơm trưa, liền sai người bày tiệc ở trong sân, còn mời nhị ca, Hoàng Phủ Cẩn, A Cổ Thái, Bùi Bảo Duệ cùng vài nam nhân khác vào nhà trong.Bùi Bảo Khương lớn tiếng nói:“Mạt nhi muội muội, dù sao đều là người một nhà, ca ca đệ đệ , cũng không cần xa lạ như vậy, đều ăn trong vườn thôi, nhiều người náo hơn.”Dù sao Tề vương cùng Tô nhị đều đẹp như vậy, nàng ta giấu trong phòng thật keo kiệt mà !Trong lòng nàng hắc hắc cười.Nhìn bộ dáng của nàng ta mà Tô Mạt xấu hổ không thôi, bèn sai người bày tiệc cho nhóm nữ quyến ở trong đình, còn nhóm thiếu gia ở bên ngoài.Tả tiểu thư nhìn quang cảnh chung quanh, cảnh sắc đẹp đẽ, đình đài lầu gác, suối nhỏ lượn quanh, mai lan cúc trúc đan xen nhuần nhuyễn, có thể thấy được người thiết kế vườn hoa tâm tư tinh tế biết chừng nào.Nàng cùng đại tiểu thư có vẻ hợp ý, cho nên hai người nói chuyện nhiều, Bùi Bảo Khương thích Tô Mạt, ăn xong rồi, liền lôi kéo Tô Mạt cùng Tô Hinh Nhi đi dạo.Đại tiểu thư nhìn các nàng cười nói:“Ta ở đây nói chuyện cùng Tả gia muội muội, các ngươi đi thôi.”Thủy Muội cùng Hoàng Oanh với mấy nha hoàn nữa ở lại với hai nàng, Kim Kết dẫn mấu nha đầu khác đi theo sau Tô Mạt.Bùi Bảo Khương giống như lần đầu tiên vào chốn bồng lai, sợ hãi than liên tục.Tô Hinh Nhi cười nói:“Bùi tỷ tỷ, nhà tỷ cũng có vườn , Vạn Xuân uyển lớn như vậy cũng chưa nghe tỷ kêu, sao giờ lại ngạc nhiên tới vậy?”Bùi Bảo Khương thở dài, vẻ mặt tịch mịch:“Các ngươi mỗi ngày có thể hành động tự do, làm sao biết được nỗi khổ của ta? Trời chưa sáng đã phải thức dậy, bị nha hoàn bà tử hầu hạ , rửa mặt chải đầu mất mấy canh giờ, sau đó đi thỉnh an, ăn cơm còn ăn không đủ no, thật vất vả về phòng của mình thì phải làm đủ thứ, thêu hoa, làm giầy, làm quần áo...... Ai!”Tô Hinh Nhi kinh ngạc nói:“Bùi tỷ tỷ, Bùi phu nhân sao lại ngược đãi tỷ như vậy?”Nàng thì cái gì cũng không làm, tất cả đều có nha đầu làm hết.Bùi Bảo Khương lập tức tìm được tri âm, một bộ lã chã chực khóc:“Nghe các ngươi nói kìa, bà là mẹ ruột ta nha. Ta thấy còn không bằng mẹ kế nữa. Mẹ kế ít nhất còn không biết xấu hổ. Mẹ ruột hành hạ ngươi không thương lượng .”
“Tháng sau là sinh nhật muội, tỷ tỷ với Mạt nhi qua phủ với muội nha..”
Đại tiểu thư gật đầu:“Dĩ nhiên, ngày đó tỷ muội chúng ta sẽ tới.”
Tô Mạt thấy thời gian không còn sớm, vừa tới giờ cơm trưa, liền sai người
bày tiệc ở trong sân, còn mời nhị ca, Hoàng Phủ Cẩn, A Cổ Thái, Bùi Bảo
Duệ cùng vài nam nhân khác vào nhà trong.
Bùi Bảo Khương lớn
tiếng nói:“Mạt nhi muội muội, dù sao đều là người một nhà, ca ca đệ đệ , cũng không cần xa lạ như vậy, đều ăn trong vườn thôi, nhiều người náo
hơn.”
Dù sao Tề vương cùng Tô nhị đều đẹp như vậy, nàng ta giấu trong phòng thật keo kiệt mà !
Trong lòng nàng hắc hắc cười.
Nhìn bộ dáng của nàng ta mà Tô Mạt xấu hổ không thôi, bèn sai người bày tiệc cho nhóm nữ quyến ở trong đình, còn nhóm thiếu gia ở bên ngoài.
Tả tiểu thư nhìn quang cảnh chung quanh, cảnh sắc đẹp đẽ, đình đài lầu
gác, suối nhỏ lượn quanh, mai lan cúc trúc đan xen nhuần nhuyễn, có thể
thấy được người thiết kế vườn hoa tâm tư tinh tế biết chừng nào.
Nàng cùng đại tiểu thư có vẻ hợp ý, cho nên hai người nói chuyện nhiều, Bùi
Bảo Khương thích Tô Mạt, ăn xong rồi, liền lôi kéo Tô Mạt cùng Tô Hinh
Nhi đi dạo.
Đại tiểu thư nhìn các nàng cười nói:“Ta ở đây nói chuyện cùng Tả gia muội muội, các ngươi đi thôi.”
Thủy Muội cùng Hoàng Oanh với mấy nha hoàn nữa ở lại với hai nàng, Kim Kết dẫn mấu nha đầu khác đi theo sau Tô Mạt.
Bùi Bảo Khương giống như lần đầu tiên vào chốn bồng lai, sợ hãi than liên tục.
Tô Hinh Nhi cười nói:“Bùi tỷ tỷ, nhà tỷ cũng có vườn , Vạn Xuân uyển lớn
như vậy cũng chưa nghe tỷ kêu, sao giờ lại ngạc nhiên tới vậy?”
Bùi Bảo Khương thở dài, vẻ mặt tịch mịch:“Các ngươi mỗi ngày có thể hành
động tự do, làm sao biết được nỗi khổ của ta? Trời chưa sáng đã phải
thức dậy, bị nha hoàn bà tử hầu hạ , rửa mặt chải đầu mất mấy canh giờ,
sau đó đi thỉnh an, ăn cơm còn ăn không đủ no, thật vất vả về phòng của
mình thì phải làm đủ thứ, thêu hoa, làm giầy, làm quần áo...... Ai!”
Tô Hinh Nhi kinh ngạc nói:“Bùi tỷ tỷ, Bùi phu nhân sao lại ngược đãi tỷ như vậy?”
Nàng thì cái gì cũng không làm, tất cả đều có nha đầu làm hết.
Bùi Bảo Khương lập tức tìm được tri âm, một bộ lã chã chực khóc:“Nghe các
ngươi nói kìa, bà là mẹ ruột ta nha. Ta thấy còn không bằng mẹ kế nữa.
Mẹ kế ít nhất còn không biết xấu hổ. Mẹ ruột hành hạ ngươi không thương lượng .”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… “Tháng sau là sinh nhật muội, tỷ tỷ với Mạt nhi qua phủ với muội nha..”Đại tiểu thư gật đầu:“Dĩ nhiên, ngày đó tỷ muội chúng ta sẽ tới.”Tô Mạt thấy thời gian không còn sớm, vừa tới giờ cơm trưa, liền sai người bày tiệc ở trong sân, còn mời nhị ca, Hoàng Phủ Cẩn, A Cổ Thái, Bùi Bảo Duệ cùng vài nam nhân khác vào nhà trong.Bùi Bảo Khương lớn tiếng nói:“Mạt nhi muội muội, dù sao đều là người một nhà, ca ca đệ đệ , cũng không cần xa lạ như vậy, đều ăn trong vườn thôi, nhiều người náo hơn.”Dù sao Tề vương cùng Tô nhị đều đẹp như vậy, nàng ta giấu trong phòng thật keo kiệt mà !Trong lòng nàng hắc hắc cười.Nhìn bộ dáng của nàng ta mà Tô Mạt xấu hổ không thôi, bèn sai người bày tiệc cho nhóm nữ quyến ở trong đình, còn nhóm thiếu gia ở bên ngoài.Tả tiểu thư nhìn quang cảnh chung quanh, cảnh sắc đẹp đẽ, đình đài lầu gác, suối nhỏ lượn quanh, mai lan cúc trúc đan xen nhuần nhuyễn, có thể thấy được người thiết kế vườn hoa tâm tư tinh tế biết chừng nào.Nàng cùng đại tiểu thư có vẻ hợp ý, cho nên hai người nói chuyện nhiều, Bùi Bảo Khương thích Tô Mạt, ăn xong rồi, liền lôi kéo Tô Mạt cùng Tô Hinh Nhi đi dạo.Đại tiểu thư nhìn các nàng cười nói:“Ta ở đây nói chuyện cùng Tả gia muội muội, các ngươi đi thôi.”Thủy Muội cùng Hoàng Oanh với mấy nha hoàn nữa ở lại với hai nàng, Kim Kết dẫn mấu nha đầu khác đi theo sau Tô Mạt.Bùi Bảo Khương giống như lần đầu tiên vào chốn bồng lai, sợ hãi than liên tục.Tô Hinh Nhi cười nói:“Bùi tỷ tỷ, nhà tỷ cũng có vườn , Vạn Xuân uyển lớn như vậy cũng chưa nghe tỷ kêu, sao giờ lại ngạc nhiên tới vậy?”Bùi Bảo Khương thở dài, vẻ mặt tịch mịch:“Các ngươi mỗi ngày có thể hành động tự do, làm sao biết được nỗi khổ của ta? Trời chưa sáng đã phải thức dậy, bị nha hoàn bà tử hầu hạ , rửa mặt chải đầu mất mấy canh giờ, sau đó đi thỉnh an, ăn cơm còn ăn không đủ no, thật vất vả về phòng của mình thì phải làm đủ thứ, thêu hoa, làm giầy, làm quần áo...... Ai!”Tô Hinh Nhi kinh ngạc nói:“Bùi tỷ tỷ, Bùi phu nhân sao lại ngược đãi tỷ như vậy?”Nàng thì cái gì cũng không làm, tất cả đều có nha đầu làm hết.Bùi Bảo Khương lập tức tìm được tri âm, một bộ lã chã chực khóc:“Nghe các ngươi nói kìa, bà là mẹ ruột ta nha. Ta thấy còn không bằng mẹ kế nữa. Mẹ kế ít nhất còn không biết xấu hổ. Mẹ ruột hành hạ ngươi không thương lượng .”