Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1181: Bùi tiểu thư ăn đến bỏng
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nhịn không được cười: “Đi, ta mời ngươi ăn bỏng.”Bùi Bảo Khương đi theo Tô Mạt cùng Tô Hinh Nhi, xuyên qua tầng tầng vườn hoa, sau đó đi vào một phòng bếp nhỏ.Chỗ này là phòng bếp thí nghiệm mà nàng nhờ thợ khéo làm trang một lần tâm huyết dâng trào. Bên trong có rất nhiều dụng cụ làm bếp không ai sử dụng được, tất cả đều được đặt chế theo ý tưởng của nàng, nhưng ý tưởng và sự thật luôn không đi chung với nhau.Tô Mạt nhờ một đại thúc lớn tuổi đến làm, trước kia, ông ấy cũng từng làm bỏng.Làm bỏng không khó, nhưng ở thời đại này khá hiếm. Ngô, khoai tây, khoai lang các loại chưa xuất hiện nên bỏng cũng thuộc hàng kiếm đỏ mắt mới ra.Bùi Bảo Khương nhìn vị đại thúc cho thêm đường, bột, gia vị.. mà nước miếng chảy ròng ròng, ánh mắt lấp lánh đến dọa người.Trong gia vị có cho thêm mỡ bò tinh luyện mà Tô Mạt cùng các đầu bếp chế ra.Bùi bảo Khương nhìn đến hăng say, nhiệt tình tiến tới: “Lão bá, ta giúp lão.”Lửa để làm bỏng cực kì lớn, đỏ rừng rực mà vị đại thúc vẫn không chút nao núng, chuyển tay nhanh như chớp. Tô Hinh Nhi say mê nhìn không chớp mắt.Nàng chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy.Sau hơn một khắc, vị đại thúc hoa nông cười nói:“Tốt rồi.”Nói xong, ông ta liền lấy một cái bao thật dày vò vò miệng bao, lại chờ trong chốc lát, sau đó lấy tay sờ thử một vật màu đen giống như kén tằm lớn, mở nắp ra xem thử rồi lắc tay cười: “ Được rồi!”Nói xong, ông ta hạ miệng bao xuống, lấy chân dùng sức đạp lên kén tằm lớn, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, bỏng rơi rào rào vào túi giống như mưa đá.Lão hoa nông lại đem bỏng để lên trên giá, Bùi Bảo Khương lập tức xông lên, thò tay vào túi lấy ra một nắm bỏng lớn bỏ vào miệng, vừa thổi vừa ăn, bỏng giòn tan trong miệng kèm theo vị bơ thơm lừng…“Oa, thật sự là ăn quá ngon !”Tô Hinh Nhi thấy nàng ta ăn như chết đói từ đời nào nên thử lấy chén múc ăn, quả thật quá ngon.Kim Kết cùng những người khác cũng không chậm trễ, mạnh ai nấy lấy, chẳng mấy chốc, bỏng hết sạch.Tô Mạt nói với lão hoa nông:“Khúc đại bá, còn có đậu, cao lương, lúa mạch tiểu mạch, đều có thể làm đi.”Khúc đại bá cười hớ hớ ,“Đương nhiên đương nhiên, đi lấy đi, hôm nay lão sẽ làm đủ loại luôn cho.”
Tô Mạt nhịn không được cười: “Đi, ta mời ngươi ăn bỏng.”
Bùi Bảo Khương đi theo Tô Mạt cùng Tô Hinh Nhi, xuyên qua tầng tầng vườn hoa, sau đó đi vào một phòng bếp nhỏ.
Chỗ này là phòng bếp thí nghiệm mà nàng nhờ thợ khéo làm trang một lần tâm
huyết dâng trào. Bên trong có rất nhiều dụng cụ làm bếp không ai sử dụng được, tất cả đều được đặt chế theo ý tưởng của nàng, nhưng ý tưởng và
sự thật luôn không đi chung với nhau.
Tô Mạt nhờ một đại thúc lớn tuổi đến làm, trước kia, ông ấy cũng từng làm bỏng.
Làm bỏng không khó, nhưng ở thời đại này khá hiếm. Ngô, khoai tây, khoai
lang các loại chưa xuất hiện nên bỏng cũng thuộc hàng kiếm đỏ mắt mới
ra.
Bùi Bảo Khương nhìn vị đại thúc cho thêm đường, bột, gia vị.. mà nước miếng chảy ròng ròng, ánh mắt lấp lánh đến dọa người.
Trong gia vị có cho thêm mỡ bò tinh luyện mà Tô Mạt cùng các đầu bếp chế ra.
Bùi bảo Khương nhìn đến hăng say, nhiệt tình tiến tới: “Lão bá, ta giúp lão.”
Lửa để làm bỏng cực kì lớn, đỏ rừng rực mà vị đại thúc vẫn không chút nao
núng, chuyển tay nhanh như chớp. Tô Hinh Nhi say mê nhìn không chớp mắt.
Nàng chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy.
Sau hơn một khắc, vị đại thúc hoa nông cười nói:“Tốt rồi.”
Nói xong, ông ta liền lấy một cái bao thật dày vò vò miệng bao, lại chờ
trong chốc lát, sau đó lấy tay sờ thử một vật màu đen giống như kén tằm
lớn, mở nắp ra xem thử rồi lắc tay cười: “ Được rồi!”
Nói xong,
ông ta hạ miệng bao xuống, lấy chân dùng sức đạp lên kén tằm lớn, chỉ
nghe “Phanh” một tiếng, bỏng rơi rào rào vào túi giống như mưa đá.
Lão hoa nông lại đem bỏng để lên trên giá, Bùi Bảo Khương lập tức xông lên, thò tay vào túi lấy ra một nắm bỏng lớn bỏ vào miệng, vừa thổi vừa ăn,
bỏng giòn tan trong miệng kèm theo vị bơ thơm lừng…
“Oa, thật sự là ăn quá ngon !”
Tô Hinh Nhi thấy nàng ta ăn như chết đói từ đời nào nên thử lấy chén múc ăn, quả thật quá ngon.
Kim Kết cùng những người khác cũng không chậm trễ, mạnh ai nấy lấy, chẳng mấy chốc, bỏng hết sạch.
Tô Mạt nói với lão hoa nông:“Khúc đại bá, còn có đậu, cao lương, lúa mạch tiểu mạch, đều có thể làm đi.”
Khúc đại bá cười hớ hớ ,“Đương nhiên đương nhiên, đi lấy đi, hôm nay lão sẽ làm đủ loại luôn cho.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nhịn không được cười: “Đi, ta mời ngươi ăn bỏng.”Bùi Bảo Khương đi theo Tô Mạt cùng Tô Hinh Nhi, xuyên qua tầng tầng vườn hoa, sau đó đi vào một phòng bếp nhỏ.Chỗ này là phòng bếp thí nghiệm mà nàng nhờ thợ khéo làm trang một lần tâm huyết dâng trào. Bên trong có rất nhiều dụng cụ làm bếp không ai sử dụng được, tất cả đều được đặt chế theo ý tưởng của nàng, nhưng ý tưởng và sự thật luôn không đi chung với nhau.Tô Mạt nhờ một đại thúc lớn tuổi đến làm, trước kia, ông ấy cũng từng làm bỏng.Làm bỏng không khó, nhưng ở thời đại này khá hiếm. Ngô, khoai tây, khoai lang các loại chưa xuất hiện nên bỏng cũng thuộc hàng kiếm đỏ mắt mới ra.Bùi Bảo Khương nhìn vị đại thúc cho thêm đường, bột, gia vị.. mà nước miếng chảy ròng ròng, ánh mắt lấp lánh đến dọa người.Trong gia vị có cho thêm mỡ bò tinh luyện mà Tô Mạt cùng các đầu bếp chế ra.Bùi bảo Khương nhìn đến hăng say, nhiệt tình tiến tới: “Lão bá, ta giúp lão.”Lửa để làm bỏng cực kì lớn, đỏ rừng rực mà vị đại thúc vẫn không chút nao núng, chuyển tay nhanh như chớp. Tô Hinh Nhi say mê nhìn không chớp mắt.Nàng chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy.Sau hơn một khắc, vị đại thúc hoa nông cười nói:“Tốt rồi.”Nói xong, ông ta liền lấy một cái bao thật dày vò vò miệng bao, lại chờ trong chốc lát, sau đó lấy tay sờ thử một vật màu đen giống như kén tằm lớn, mở nắp ra xem thử rồi lắc tay cười: “ Được rồi!”Nói xong, ông ta hạ miệng bao xuống, lấy chân dùng sức đạp lên kén tằm lớn, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, bỏng rơi rào rào vào túi giống như mưa đá.Lão hoa nông lại đem bỏng để lên trên giá, Bùi Bảo Khương lập tức xông lên, thò tay vào túi lấy ra một nắm bỏng lớn bỏ vào miệng, vừa thổi vừa ăn, bỏng giòn tan trong miệng kèm theo vị bơ thơm lừng…“Oa, thật sự là ăn quá ngon !”Tô Hinh Nhi thấy nàng ta ăn như chết đói từ đời nào nên thử lấy chén múc ăn, quả thật quá ngon.Kim Kết cùng những người khác cũng không chậm trễ, mạnh ai nấy lấy, chẳng mấy chốc, bỏng hết sạch.Tô Mạt nói với lão hoa nông:“Khúc đại bá, còn có đậu, cao lương, lúa mạch tiểu mạch, đều có thể làm đi.”Khúc đại bá cười hớ hớ ,“Đương nhiên đương nhiên, đi lấy đi, hôm nay lão sẽ làm đủ loại luôn cho.”