Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1184: Kĩ thuật cao siêu 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đại tiểu thư quay đầu nhìn về phía Tô Mạt cười cười, Mạt Nhi là tự hào, là kiêu ngạo của nàng. Nàng cám ơn ông trời đã ban cho nàng vị tiểu muội đáng yêu này. Nhìn muội ấy vui vẻ làm cho tâm tình khổ sơt khi đối diện tả tiểu thư của nàng cũng nhạt bớt không ít.Tả tiểu thư gả cho thái tử, không phải do bản thân nàng ta quyết định mà là do lệnh của hoàng đế cùng cha mẹ nàng ấy, trong chuyện này, nàng ấy không có lỗi.Cho nên, nàng cũng không thể vì vậy mà giận chó đánh mèo. Một khi Tả tiểu thư đã thật tâm muốn kết bạn với nàng, nàng cũng không thể mang tâm tư xấu xa mà đối mặt nàng ấy.Nghĩ thông suốt , đại tiểu thư để quân cờ xuống, lôi kéo Tả tiểu thư đứng lên, cười nói:“Chúng ta cũng tham gia đi, chơi cờ phí đầu óc.”Nói xong nắm Tả tiểu thư chạy tới, gia nhập đội ngũ nhảy dây.Thấy đại tiểu thư đến, một ánh mắt thâm thúy nhìn nàng cười::“Tháo trâm cài xuống đi, nếu ló để nó rớt xuống đất thì uổng lắm.”Minh Nguyệt cùng vài nha đầu khác đi tới giúp hai tiểu thư tháo bớt trang sức nặng nề, lại dùng dây cẩn thận cột gọn tóc cho hai nàng.Những chiếc đèn cung đình hoa lê chiếu ánh sáng lên khoum mặt thanh xuân của hai nàng, rọi lên làn váy, ánh sáng ảo diệu làm các nàng bồng bềnh như hoa tiên hạ phàm.Đại tiểu thư cùng Tả tiểu thư hằng ngày ít chơi đùa nên mới nhảy vài cái đã thơt hổn hển. Đại tiểu thư còn vô ý đạp phải ống quần của mình, xém chút nữa té lăn xuống đất. cũng may có A Cổ Thái nhanh tay đỡ kịp.Hai má Tô Nhu Nhi ửng đỏ, vội cám ơn. A Cổ Thái nói:“Thấy các nàng ấy khiêu vũ hính như rất hay. Quê của ta ở, nam nữ còn có thể nhảy chung với nhau nữa..”Đại tiểu thư kinh ngạc nói:“nhảy chung?”A Cổ Thái chăm chú nhìn nàng, đôi mắt lấp lánh như pha lê. Hắn nhảy mẫu cho các nàng xem thử. Suốt thời gian nhảy, mắt không hề rời khỏi Tô đại tiểu thư. Đại tiểu thư vẫn vô tình không phát hiện, say sưa theo điệu nhảy, cùng với Tả tiểu thư liên tục khen hay.Bên kia, Bùi Bảo Khương cũng say sưa nhảy với Tô Mạt, Kim kết các nàng cũng trốn không thoát với lí do :“Tiểu thư các ngươi cũng tham gia, lí nào các ngươi được đứng ngoài, muốn tạo phản sao?”Kim Kết còn lầm bầm hai câu, Thủy Muội ngoan ngoãn nghe lời, Hoàng Oanh lúc nhỏ cũng hào phóng, dĩ nhiên ủng hộ hết mình.
Đại tiểu thư quay đầu
nhìn về phía Tô Mạt cười cười, Mạt Nhi là tự hào, là kiêu ngạo của nàng. Nàng cám ơn ông trời đã ban cho nàng vị tiểu muội đáng yêu này. Nhìn
muội ấy vui vẻ làm cho tâm tình khổ sơt khi đối diện tả tiểu thư của
nàng cũng nhạt bớt không ít.
Tả tiểu thư gả cho thái tử, không
phải do bản thân nàng ta quyết định mà là do lệnh của hoàng đế cùng cha
mẹ nàng ấy, trong chuyện này, nàng ấy không có lỗi.
Cho nên, nàng cũng không thể vì vậy mà giận chó đánh mèo. Một khi Tả tiểu thư đã thật tâm muốn kết bạn với nàng, nàng cũng không thể mang tâm tư xấu xa mà
đối mặt nàng ấy.
Nghĩ thông suốt , đại tiểu thư để quân cờ xuống, lôi kéo Tả tiểu thư đứng lên, cười nói:“Chúng ta cũng tham gia đi, chơi cờ phí đầu óc.”
Nói xong nắm Tả tiểu thư chạy tới, gia nhập đội ngũ nhảy dây.
Thấy đại tiểu thư đến, một ánh mắt thâm thúy nhìn nàng cười::“Tháo trâm cài xuống đi, nếu ló để nó rớt xuống đất thì uổng lắm.”
Minh Nguyệt cùng vài nha đầu khác đi tới giúp hai tiểu thư tháo bớt trang
sức nặng nề, lại dùng dây cẩn thận cột gọn tóc cho hai nàng.
Những chiếc đèn cung đình hoa lê chiếu ánh sáng lên khoum mặt thanh xuân của
hai nàng, rọi lên làn váy, ánh sáng ảo diệu làm các nàng bồng bềnh như
hoa tiên hạ phàm.
Đại tiểu thư cùng Tả tiểu thư hằng ngày ít chơi đùa nên mới nhảy vài cái đã thơt hổn hển. Đại tiểu thư còn vô ý đạp
phải ống quần của mình, xém chút nữa té lăn xuống đất. cũng may có A Cổ
Thái nhanh tay đỡ kịp.
Hai má Tô Nhu Nhi ửng đỏ, vội cám ơn. A Cổ
Thái nói:“Thấy các nàng ấy khiêu vũ hính như rất hay. Quê của ta ở, nam
nữ còn có thể nhảy chung với nhau nữa..”
Đại tiểu thư kinh ngạc nói:“nhảy chung?”
A Cổ Thái chăm chú nhìn nàng, đôi mắt lấp lánh như pha lê. Hắn nhảy mẫu
cho các nàng xem thử. Suốt thời gian nhảy, mắt không hề rời khỏi Tô đại
tiểu thư. Đại tiểu thư vẫn vô tình không phát hiện, say sưa theo điệu
nhảy, cùng với Tả tiểu thư liên tục khen hay.
Bên kia, Bùi Bảo
Khương cũng say sưa nhảy với Tô Mạt, Kim kết các nàng cũng trốn không
thoát với lí do :“Tiểu thư các ngươi cũng tham gia, lí nào các ngươi
được đứng ngoài, muốn tạo phản sao?”
Kim Kết còn lầm bầm hai câu, Thủy Muội ngoan ngoãn nghe lời, Hoàng Oanh lúc nhỏ cũng hào phóng, dĩ nhiên ủng hộ hết mình.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đại tiểu thư quay đầu nhìn về phía Tô Mạt cười cười, Mạt Nhi là tự hào, là kiêu ngạo của nàng. Nàng cám ơn ông trời đã ban cho nàng vị tiểu muội đáng yêu này. Nhìn muội ấy vui vẻ làm cho tâm tình khổ sơt khi đối diện tả tiểu thư của nàng cũng nhạt bớt không ít.Tả tiểu thư gả cho thái tử, không phải do bản thân nàng ta quyết định mà là do lệnh của hoàng đế cùng cha mẹ nàng ấy, trong chuyện này, nàng ấy không có lỗi.Cho nên, nàng cũng không thể vì vậy mà giận chó đánh mèo. Một khi Tả tiểu thư đã thật tâm muốn kết bạn với nàng, nàng cũng không thể mang tâm tư xấu xa mà đối mặt nàng ấy.Nghĩ thông suốt , đại tiểu thư để quân cờ xuống, lôi kéo Tả tiểu thư đứng lên, cười nói:“Chúng ta cũng tham gia đi, chơi cờ phí đầu óc.”Nói xong nắm Tả tiểu thư chạy tới, gia nhập đội ngũ nhảy dây.Thấy đại tiểu thư đến, một ánh mắt thâm thúy nhìn nàng cười::“Tháo trâm cài xuống đi, nếu ló để nó rớt xuống đất thì uổng lắm.”Minh Nguyệt cùng vài nha đầu khác đi tới giúp hai tiểu thư tháo bớt trang sức nặng nề, lại dùng dây cẩn thận cột gọn tóc cho hai nàng.Những chiếc đèn cung đình hoa lê chiếu ánh sáng lên khoum mặt thanh xuân của hai nàng, rọi lên làn váy, ánh sáng ảo diệu làm các nàng bồng bềnh như hoa tiên hạ phàm.Đại tiểu thư cùng Tả tiểu thư hằng ngày ít chơi đùa nên mới nhảy vài cái đã thơt hổn hển. Đại tiểu thư còn vô ý đạp phải ống quần của mình, xém chút nữa té lăn xuống đất. cũng may có A Cổ Thái nhanh tay đỡ kịp.Hai má Tô Nhu Nhi ửng đỏ, vội cám ơn. A Cổ Thái nói:“Thấy các nàng ấy khiêu vũ hính như rất hay. Quê của ta ở, nam nữ còn có thể nhảy chung với nhau nữa..”Đại tiểu thư kinh ngạc nói:“nhảy chung?”A Cổ Thái chăm chú nhìn nàng, đôi mắt lấp lánh như pha lê. Hắn nhảy mẫu cho các nàng xem thử. Suốt thời gian nhảy, mắt không hề rời khỏi Tô đại tiểu thư. Đại tiểu thư vẫn vô tình không phát hiện, say sưa theo điệu nhảy, cùng với Tả tiểu thư liên tục khen hay.Bên kia, Bùi Bảo Khương cũng say sưa nhảy với Tô Mạt, Kim kết các nàng cũng trốn không thoát với lí do :“Tiểu thư các ngươi cũng tham gia, lí nào các ngươi được đứng ngoài, muốn tạo phản sao?”Kim Kết còn lầm bầm hai câu, Thủy Muội ngoan ngoãn nghe lời, Hoàng Oanh lúc nhỏ cũng hào phóng, dĩ nhiên ủng hộ hết mình.