Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1197: Không phải cái gì cũng nhân nhượng ngươi

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Phương Oánh hấp tấp thi lễ với Tô Mạt:“Tiểu thư, Tiểu Vũ phát hỗn thôi, ngài đi nhanh đi, đừng làm chậm trễ thời gian.”Phương Vũ lại trừng mắt với Tô Mạt, trong mắt đầy cảm xúc. Tô Mạt thờ dài, cười cười:“Tốt lắm, ta cho ngươi xin lỗi, không nên làm cho Tề Tú Hữu mang các ngươi đi, nhưng hộ tịch có vấn đề. Nay các ngươi quay lại vườn hoa, cùng Lam mẹ giống nhau. Vài ngày nữa có thể đem văn thư đến”.Thực tế trong lòng nàng cũng hoài nghi, vì sao bọn họ có thể thống khoái mà đuổi về, thật sự là thích khách tìm được rồi sao? Huống hồ Tề Tú Hữu cũng không phải vì thích khách mới bắt hai người họ đi. Nhưng nàng cũng không nhiều lời, chỉ xem phản ứng của bọn họ. Phương Oánh vui mừng tạ ơn, lại trấn an đệ đệ, cho hắn giải thích. Tô Mạt thấy Phương Vũ bất động, nhìn hắn nói:“Ngươi cảm thấy bị hèn hạ, thương tổn tự tôn cho nên muốn rời đi phải không?”Bị nói trúng, Phương Vũ cắn cắn môi, không có phủ nhận, bởi vì muốn phân biệt môi ngữ của nàng nên ánh mắt phá lệ chuyên chú, thần sắc tức giận vơi đi nhiều. Tô Mạt cười cười:“Đừng không chịu nổi ủy khuất như vậy, nhân sinh trên đời không phải lúc nào cũng được như ý, không ai điều gì cũng nhân nhượng người, người khác cũng không có nghĩa vụ cái gì cũng làm theo ý ngươi.”Nói xong, nàng giơ giơ mi lên, xoay người lên xe.Phương Vũ tức giận đến mũi phồng lên, “A a” hai tiếng rồi xoay người chạy đi, Phương Oánh đuổi theo hắn, “Tiểu Vũ, ngươi nhất định cáu kỉnh muốn rời đi, nhưng sau khi rời khỏi chúng ta phải làm sao? Lại bị người khác khi dễ sao? Tô tiểu thư tuy rằng không phải thực để mắt đến chúng ta, nhưng không giống lũ người xấu khi dễ chúng ta.”Kim Kết lắc đầu, đi theo Tô Mạt.Một hồi đến kinh thành, Tô Mạt muốn đi Hương lâu xem trước, còn phải xem mặt tiền nào thích hợp cho cửa hàng mới. Hương lâu là nơi của những khách hàng sa hoa, điểm tâm của cửa hàng có thể toàn hương vị của đất kinh đô. Tửu lâu, rượu, trà, đồ ăn ở kinh thành đều là thượng phẩm, Tô Mạt cũng không muốn cùng họ cạnh tranh bởi dù sao họ cũng có kinh nghiệm, căn cơ cùng sự thông minh. Bọn họ mua hương liệu thượng đẳng của Hương lâu, sau đó pha ra, đun với nước trà hoa, so với trước phong phú hơn nhiều.

Phương Oánh hấp tấp thi lễ với Tô Mạt:

“Tiểu thư, Tiểu Vũ phát hỗn thôi, ngài đi nhanh đi, đừng làm chậm trễ thời gian.”

Phương Vũ lại trừng mắt với Tô Mạt, trong mắt đầy cảm xúc. Tô Mạt thờ dài, cười cười:

“Tốt lắm, ta cho ngươi xin lỗi, không nên làm cho Tề Tú Hữu mang các ngươi
đi, nhưng hộ tịch có vấn đề. Nay các ngươi quay lại vườn hoa, cùng Lam
mẹ giống nhau. Vài ngày nữa có thể đem văn thư đến”.

Thực tế
trong lòng nàng cũng hoài nghi, vì sao bọn họ có thể thống khoái mà đuổi về, thật sự là thích khách tìm được rồi sao? Huống hồ Tề Tú Hữu cũng
không phải vì thích khách mới bắt hai người họ đi. Nhưng nàng cũng không nhiều lời, chỉ xem phản ứng của bọn họ. Phương Oánh vui mừng tạ ơn, lại trấn an đệ đệ, cho hắn giải thích. Tô Mạt thấy Phương Vũ bất động,
nhìn hắn nói:

“Ngươi cảm thấy bị hèn hạ, thương tổn tự tôn cho nên muốn rời đi phải không?”

Bị nói trúng, Phương Vũ cắn cắn môi, không có phủ nhận, bởi vì muốn phân
biệt môi ngữ của nàng nên ánh mắt phá lệ chuyên chú, thần sắc tức giận
vơi đi nhiều. Tô Mạt cười cười:

“Đừng không chịu nổi ủy khuất như vậy, nhân sinh trên đời không phải lúc nào cũng được như ý, không ai
điều gì cũng nhân nhượng người, người khác cũng không có nghĩa vụ cái gì cũng làm theo ý ngươi.”

Nói xong, nàng giơ giơ mi lên, xoay người lên xe.

Phương Vũ tức giận đến mũi phồng lên, “A a” hai tiếng rồi xoay người chạy đi,
Phương Oánh đuổi theo hắn, “Tiểu Vũ, ngươi nhất định cáu kỉnh muốn rời
đi, nhưng sau khi rời khỏi chúng ta phải làm sao? Lại bị người khác khi
dễ sao? Tô tiểu thư tuy rằng không phải thực để mắt đến chúng ta, nhưng
không giống lũ người xấu khi dễ chúng ta.”

Kim Kết lắc đầu, đi theo Tô Mạt.

Một hồi đến kinh thành, Tô Mạt muốn đi Hương lâu xem trước, còn phải xem
mặt tiền nào thích hợp cho cửa hàng mới. Hương lâu là nơi của những
khách hàng sa hoa, điểm tâm của cửa hàng có thể toàn hương vị của đất
kinh đô. Tửu lâu, rượu, trà, đồ ăn ở kinh thành đều là thượng phẩm, Tô
Mạt cũng không muốn cùng họ cạnh tranh bởi dù sao họ cũng có kinh
nghiệm, căn cơ cùng sự thông minh. Bọn họ mua hương liệu thượng đẳng
của Hương lâu, sau đó pha ra, đun với nước trà hoa, so với trước phong
phú hơn nhiều.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Phương Oánh hấp tấp thi lễ với Tô Mạt:“Tiểu thư, Tiểu Vũ phát hỗn thôi, ngài đi nhanh đi, đừng làm chậm trễ thời gian.”Phương Vũ lại trừng mắt với Tô Mạt, trong mắt đầy cảm xúc. Tô Mạt thờ dài, cười cười:“Tốt lắm, ta cho ngươi xin lỗi, không nên làm cho Tề Tú Hữu mang các ngươi đi, nhưng hộ tịch có vấn đề. Nay các ngươi quay lại vườn hoa, cùng Lam mẹ giống nhau. Vài ngày nữa có thể đem văn thư đến”.Thực tế trong lòng nàng cũng hoài nghi, vì sao bọn họ có thể thống khoái mà đuổi về, thật sự là thích khách tìm được rồi sao? Huống hồ Tề Tú Hữu cũng không phải vì thích khách mới bắt hai người họ đi. Nhưng nàng cũng không nhiều lời, chỉ xem phản ứng của bọn họ. Phương Oánh vui mừng tạ ơn, lại trấn an đệ đệ, cho hắn giải thích. Tô Mạt thấy Phương Vũ bất động, nhìn hắn nói:“Ngươi cảm thấy bị hèn hạ, thương tổn tự tôn cho nên muốn rời đi phải không?”Bị nói trúng, Phương Vũ cắn cắn môi, không có phủ nhận, bởi vì muốn phân biệt môi ngữ của nàng nên ánh mắt phá lệ chuyên chú, thần sắc tức giận vơi đi nhiều. Tô Mạt cười cười:“Đừng không chịu nổi ủy khuất như vậy, nhân sinh trên đời không phải lúc nào cũng được như ý, không ai điều gì cũng nhân nhượng người, người khác cũng không có nghĩa vụ cái gì cũng làm theo ý ngươi.”Nói xong, nàng giơ giơ mi lên, xoay người lên xe.Phương Vũ tức giận đến mũi phồng lên, “A a” hai tiếng rồi xoay người chạy đi, Phương Oánh đuổi theo hắn, “Tiểu Vũ, ngươi nhất định cáu kỉnh muốn rời đi, nhưng sau khi rời khỏi chúng ta phải làm sao? Lại bị người khác khi dễ sao? Tô tiểu thư tuy rằng không phải thực để mắt đến chúng ta, nhưng không giống lũ người xấu khi dễ chúng ta.”Kim Kết lắc đầu, đi theo Tô Mạt.Một hồi đến kinh thành, Tô Mạt muốn đi Hương lâu xem trước, còn phải xem mặt tiền nào thích hợp cho cửa hàng mới. Hương lâu là nơi của những khách hàng sa hoa, điểm tâm của cửa hàng có thể toàn hương vị của đất kinh đô. Tửu lâu, rượu, trà, đồ ăn ở kinh thành đều là thượng phẩm, Tô Mạt cũng không muốn cùng họ cạnh tranh bởi dù sao họ cũng có kinh nghiệm, căn cơ cùng sự thông minh. Bọn họ mua hương liệu thượng đẳng của Hương lâu, sau đó pha ra, đun với nước trà hoa, so với trước phong phú hơn nhiều.

Chương 1197: Không phải cái gì cũng nhân nhượng ngươi