Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1201: Hiện thế báo -- bị nắm hiện hành
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lưu Niên từ bên ngoài tiến vào. Hoàng đế nhìn hắn một cái: “Đi gọi thái tử cùng ngũ hoàng tử đến, kêu chúng tới ngự hoa viên dự tiệc, gột rửa bệnh khí cho tả tướng.”Lưu Niên dạ, nhìn Tô Mạt rồi cáo lui. Tô Mạt nhướng mày, nhân tiện nói:“Bệ hạ, thần nữ xin đi cùng hỗ trợ.”Hoàng đế nhìn nàng cười cười: “Ngươi có thời gian thì đến chỗ An Bình công chúa đi, cùng nàng thân cận một chút, như vậy khi nàng gả qua sẽ không quá mức xa lạ. Cũng thuận tiện cho ca ca ngươi, mang cái gì qua thì qua.”Tô Trì tạ ơn, gương mặt cứng ngắc, hoàng đế cũng không quản hắn, quân thần vái chào rồi đi. Tống Minh Dương đuổi kịp, ngự thư phòng chỉ còn lại Tô Trì cùng Tô Mạt. Tô Trì lạnh lùng nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, hừ một tiếng: “Ngươi khắp nơi đối ngịch cùng thái tử, trong mắt ngươi còn có ca ca này hay không?”Tô Mạt mím môi, rũ mắt xuống: “Đại ca nói sao, ta cũng không hiểu được.”Tô Trì cười lạnh: “Ngươi rõ ráng biết thái tử điện hạ thích đại tỷ ngươi, ngươi vì sao liên tiếp cản trở? Tần Nguyên Quân tính cái gì vậy, chỉ là phù du mà thôi.”Tô Mạt tức giận, lạnh lùng nói: “Đại ca cũng không tránh khỏi xem người khác không vừa mắt đi, ta thấy Tần ca ca tốt lắm, rất thích hợp với tỷ tỷ. Huống hồ bệ hạ cũng cố ý muốn thái tử thú Tạ tỷ tỷ làm thái tử phi, đại ca không biết là người rất quan tâm sao.”Tô Trì lạnh lùng nói: “Ngươi thì biết cái gì, tỷ tỷ ngươi gả cho thải tử điện hạ, điện hạ tự nhiên tôn trọng nàng, đi Tần gia coi như gả đi ra ngoài!”Tô Mạt hừ lạnh: “An Bình công chúa gả cho ca ca không phải là gả ra ngoài sao?”Tô Trì sắc mặt đại biến: “Ngươi cũng đừng đắc ý, Hoàng Phủ Cẩn là người ra sao, hắn cũng không chắc chắn thật tình với bất kì kẻ nào.”Đột nhiên, thanh âm lười nhác của Hoàng Phủ Cẩn truyền đến, ôn hòa nhưng cũng tuyệt đối làm cho Tô Trì lạnh gáy, hắn nói: “Không nhọc Tô thống lĩnh lo lắng, bổn vương đối với Mạt nhi thật tình tuyệt đối nhiều hơn so với đại ca là ngươi.” Nháy mắt Hoàng Phủ Cẩn đã đứng ở cửa ngự thư phòng, lạnh lùng tao nhã. Tô Trì nhất thời so với bị nghẹn còn thống khổ hơn, xấu hổ vì nói xấu sau lưng còn bị bắt gặp, người nọ địa vị cao hơn hẳn hắn.Hoàng Phủ Cẩn không để ý tới hắn, hướng Tô Mạt cười nói:“Ta cũng lâu không qua chỗ An Bình rồi, cùng nàng đi một chuyến.”Hoàng Phủ Cẩn muốn cùng Liễu thị lang phụ trách hình bộ, tuy rằng hắn không có làm gì nhiều nhưng tự do xuất nhập cung đã được khôi phục.Tô Mạt vui mừng cầm tay hắn, thản nhiên cười khẽ: “Tốt”.
Lưu Niên từ bên ngoài
tiến vào. Hoàng đế nhìn hắn một cái: “Đi gọi thái tử cùng ngũ hoàng tử
đến, kêu chúng tới ngự hoa viên dự tiệc, gột rửa bệnh khí cho tả tướng.”
Lưu Niên dạ, nhìn Tô Mạt rồi cáo lui. Tô Mạt nhướng mày, nhân tiện nói:
“Bệ hạ, thần nữ xin đi cùng hỗ trợ.”
Hoàng đế nhìn nàng cười cười: “Ngươi có thời gian thì đến chỗ An Bình công
chúa đi, cùng nàng thân cận một chút, như vậy khi nàng gả qua sẽ không
quá mức xa lạ. Cũng thuận tiện cho ca ca ngươi, mang cái gì qua thì
qua.”
Tô Trì tạ ơn, gương mặt cứng ngắc, hoàng đế cũng không quản hắn, quân thần vái chào rồi đi. Tống Minh Dương đuổi kịp, ngự thư phòng chỉ còn lại Tô Trì cùng Tô Mạt. Tô Trì lạnh lùng nhìn Tô Mạt liếc mắt
một cái, hừ một tiếng: “Ngươi khắp nơi đối ngịch cùng thái tử, trong mắt ngươi còn có ca ca này hay không?”
Tô Mạt mím môi, rũ mắt xuống: “Đại ca nói sao, ta cũng không hiểu được.”
Tô Trì cười lạnh: “Ngươi rõ ráng biết thái tử điện hạ thích đại tỷ ngươi,
ngươi vì sao liên tiếp cản trở? Tần Nguyên Quân tính cái gì vậy, chỉ là
phù du mà thôi.”
Tô Mạt tức giận, lạnh lùng nói: “Đại ca cũng
không tránh khỏi xem người khác không vừa mắt đi, ta thấy Tần ca ca tốt
lắm, rất thích hợp với tỷ tỷ. Huống hồ bệ hạ cũng cố ý muốn thái tử thú
Tạ tỷ tỷ làm thái tử phi, đại ca không biết là người rất quan tâm sao.”
Tô Trì lạnh lùng nói: “Ngươi thì biết cái gì, tỷ tỷ ngươi gả cho thải tử
điện hạ, điện hạ tự nhiên tôn trọng nàng, đi Tần gia coi như gả đi ra
ngoài!”
Tô Mạt hừ lạnh: “An Bình công chúa gả cho ca ca không phải là gả ra ngoài sao?”
Tô Trì sắc mặt đại biến: “Ngươi cũng đừng đắc ý, Hoàng Phủ Cẩn là người ra sao, hắn cũng không chắc chắn thật tình với bất kì kẻ nào.”
Đột
nhiên, thanh âm lười nhác của Hoàng Phủ Cẩn truyền đến, ôn hòa nhưng
cũng tuyệt đối làm cho Tô Trì lạnh gáy, hắn nói: “Không nhọc Tô thống
lĩnh lo lắng, bổn vương đối với Mạt nhi thật tình tuyệt đối nhiều hơn so với đại ca là ngươi.” Nháy mắt Hoàng Phủ Cẩn đã đứng ở cửa ngự thư
phòng, lạnh lùng tao nhã. Tô Trì nhất thời so với bị nghẹn còn thống khổ hơn, xấu hổ vì nói xấu sau lưng còn bị bắt gặp, người nọ địa vị cao hơn hẳn hắn.
Hoàng Phủ Cẩn không để ý tới hắn, hướng Tô Mạt cười nói:
“Ta cũng lâu không qua chỗ An Bình rồi, cùng nàng đi một chuyến.”
Hoàng Phủ Cẩn muốn cùng Liễu thị lang phụ trách hình bộ, tuy rằng hắn không
có làm gì nhiều nhưng tự do xuất nhập cung đã được khôi phục.
Tô Mạt vui mừng cầm tay hắn, thản nhiên cười khẽ: “Tốt”.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lưu Niên từ bên ngoài tiến vào. Hoàng đế nhìn hắn một cái: “Đi gọi thái tử cùng ngũ hoàng tử đến, kêu chúng tới ngự hoa viên dự tiệc, gột rửa bệnh khí cho tả tướng.”Lưu Niên dạ, nhìn Tô Mạt rồi cáo lui. Tô Mạt nhướng mày, nhân tiện nói:“Bệ hạ, thần nữ xin đi cùng hỗ trợ.”Hoàng đế nhìn nàng cười cười: “Ngươi có thời gian thì đến chỗ An Bình công chúa đi, cùng nàng thân cận một chút, như vậy khi nàng gả qua sẽ không quá mức xa lạ. Cũng thuận tiện cho ca ca ngươi, mang cái gì qua thì qua.”Tô Trì tạ ơn, gương mặt cứng ngắc, hoàng đế cũng không quản hắn, quân thần vái chào rồi đi. Tống Minh Dương đuổi kịp, ngự thư phòng chỉ còn lại Tô Trì cùng Tô Mạt. Tô Trì lạnh lùng nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, hừ một tiếng: “Ngươi khắp nơi đối ngịch cùng thái tử, trong mắt ngươi còn có ca ca này hay không?”Tô Mạt mím môi, rũ mắt xuống: “Đại ca nói sao, ta cũng không hiểu được.”Tô Trì cười lạnh: “Ngươi rõ ráng biết thái tử điện hạ thích đại tỷ ngươi, ngươi vì sao liên tiếp cản trở? Tần Nguyên Quân tính cái gì vậy, chỉ là phù du mà thôi.”Tô Mạt tức giận, lạnh lùng nói: “Đại ca cũng không tránh khỏi xem người khác không vừa mắt đi, ta thấy Tần ca ca tốt lắm, rất thích hợp với tỷ tỷ. Huống hồ bệ hạ cũng cố ý muốn thái tử thú Tạ tỷ tỷ làm thái tử phi, đại ca không biết là người rất quan tâm sao.”Tô Trì lạnh lùng nói: “Ngươi thì biết cái gì, tỷ tỷ ngươi gả cho thải tử điện hạ, điện hạ tự nhiên tôn trọng nàng, đi Tần gia coi như gả đi ra ngoài!”Tô Mạt hừ lạnh: “An Bình công chúa gả cho ca ca không phải là gả ra ngoài sao?”Tô Trì sắc mặt đại biến: “Ngươi cũng đừng đắc ý, Hoàng Phủ Cẩn là người ra sao, hắn cũng không chắc chắn thật tình với bất kì kẻ nào.”Đột nhiên, thanh âm lười nhác của Hoàng Phủ Cẩn truyền đến, ôn hòa nhưng cũng tuyệt đối làm cho Tô Trì lạnh gáy, hắn nói: “Không nhọc Tô thống lĩnh lo lắng, bổn vương đối với Mạt nhi thật tình tuyệt đối nhiều hơn so với đại ca là ngươi.” Nháy mắt Hoàng Phủ Cẩn đã đứng ở cửa ngự thư phòng, lạnh lùng tao nhã. Tô Trì nhất thời so với bị nghẹn còn thống khổ hơn, xấu hổ vì nói xấu sau lưng còn bị bắt gặp, người nọ địa vị cao hơn hẳn hắn.Hoàng Phủ Cẩn không để ý tới hắn, hướng Tô Mạt cười nói:“Ta cũng lâu không qua chỗ An Bình rồi, cùng nàng đi một chuyến.”Hoàng Phủ Cẩn muốn cùng Liễu thị lang phụ trách hình bộ, tuy rằng hắn không có làm gì nhiều nhưng tự do xuất nhập cung đã được khôi phục.Tô Mạt vui mừng cầm tay hắn, thản nhiên cười khẽ: “Tốt”.