Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1202: Tâm nữ nhi nhỏ lệ 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đảo mắt đã tới tháng 12, sinh nhật của Tả tiểu thư. Trước ba ngày, nàng mới ba vị tiểu thư Tô gia, mong các nàng giúp đỡ sắp xếp công việc. Tô Mạt chỉ ước mình được ra ngoài, trước đó đã xin phép hoàng đế rồi. Nàng xem chừng công chúa Bình An có gì buồn bực liền cùng Tả tiểu thư mang công chúa đi dạo. Hoàng Phủ Kha, Tống Dung Hoa đang bị cầm chừng, không thể đến góp vui. Vậy cũng tốt, không có người quấy rối, mà An Bình công chúa thân phận cao quý cũng có điểm kiêu ngạo, tuy nhiên đó là do thân phận bồi dưỡng ra, chung quy vẫn là người có thể chung đụng được, thậm chí còn có điểm sợ giao tiếp với người lạ.Do hoàng đế dặn dò nên mấy ngày nay Tô Mạt cùng An Bình công chúa cũng đi lại gần gũi hơn, quan hệ không tệ lắm. Hai người ngồi chung xe, trên đường An Bình công chúa ngồi ngay ngắn,Tô Mạt cũng cảm thấy mệt thay nàng.“Công chúa, người có thể đem chân dãn ra một chút nếu không sẽ tụ huyết, tê chân đó.”An Bình liền hạ thấp người, nhanh chóng ngồi xong, ngượng ngùng cười: “Vẫn chưa đến à?”Tô Mạt liền giảng giải cho nàng về nhà Tả tiểu thư. Đột nhiên, An Bình nhỏ giọng hỏi: “Mạt Nhi, ta hỏi muội một chút được không?”Tô Mạt cười: “Công chúa mời hỏi.”An Bình nắm chặt khăn, đầu vai cùng theo bản năng nâng nhẹ lên: “Đại, đại ca muội, muội nói cho ta biết đại ca muội, hắn, hắn không phải…”Từ nhỏ nàng đã được dạy vui buồn không lộ, tâm sự không hiện lên mặt, không thể tùy tiện biểu đạt cảm tình… Điều này làm cho nàng khó có thể đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, cho dù vậy, đã là cực hạn.Tô Mạt nhìn mặt nàng đỏ lên, cười nói: “Công chúa, người muốn hỏi điều gì? Đại ca hắn dù sao ở lục bộ, muốn đem vị trí thống lĩnh đông cung giao cho người khác, thời gian rảnh rỗi không nhiều lắm.”An Bình tuy rằng trong lòng muốn hỏi nhưng như thế nào cũng không nói ra lời được. Nàng cảm thấy Tô Trì không thích nàng, nếu không vì sao nàng tặng hà bao, túi hương cho hắn mà hắn cũng không đáp lại cho dù là một lời cảm ơn khách sáo, lại càng đừng nói đến chuyện đưa cái gì cho nàng. Mặt nàng càng ngày càng ảm đạm lại không dám biểu lộ quá mức miễn cho bị ma ma giáo dưỡng thấy, nếu không sẽ bị trách cứ.Tô Mạt thở dài, hôn nhân này không phải là chuyện nàng có thể quản được. Dù sao cũng là lệnh cha mẹ, huống hồ phụ thân Bình An là hoàng đế, nói tứ hôn chính là chuyện đã quyết. Nói trắng ra, nàng chính là công cụ, hoàng đế sẽ không bao giờ nghĩ tới cảm nhận của nữ nhi mình.

Đảo mắt đã tới tháng
12, sinh nhật của Tả tiểu thư. Trước ba ngày, nàng mới ba vị tiểu thư Tô gia, mong các nàng giúp đỡ sắp xếp công việc. Tô Mạt chỉ ước mình được
ra ngoài, trước đó đã xin phép hoàng đế rồi. Nàng xem chừng công chúa
Bình An có gì buồn bực liền cùng Tả tiểu thư mang công chúa đi dạo.
Hoàng Phủ Kha, Tống Dung Hoa đang bị cầm chừng, không thể đến góp vui.
Vậy cũng tốt, không có người quấy rối, mà An Bình công chúa thân phận
cao quý cũng có điểm kiêu ngạo, tuy nhiên đó là do thân phận bồi dưỡng
ra, chung quy vẫn là người có thể chung đụng được, thậm chí còn có điểm
sợ giao tiếp với người lạ.

Do hoàng đế dặn dò nên mấy ngày nay Tô Mạt cùng An Bình công chúa cũng đi lại gần gũi hơn, quan hệ không tệ
lắm. Hai người ngồi chung xe, trên đường An Bình công chúa ngồi ngay
ngắn,Tô Mạt cũng cảm thấy mệt thay nàng.

“Công chúa, người có thể đem chân dãn ra một chút nếu không sẽ tụ huyết, tê chân đó.”

An Bình liền hạ thấp người, nhanh chóng ngồi xong, ngượng ngùng cười: “Vẫn chưa đến à?”

Tô Mạt liền giảng giải cho nàng về nhà Tả tiểu thư. Đột nhiên, An Bình nhỏ giọng hỏi: “Mạt Nhi, ta hỏi muội một chút được không?”

Tô Mạt cười: “Công chúa mời hỏi.”

An Bình nắm chặt khăn, đầu vai cùng theo bản năng nâng nhẹ lên: “Đại, đại
ca muội, muội nói cho ta biết đại ca muội, hắn, hắn không phải…”

Từ nhỏ nàng đã được dạy vui buồn không lộ, tâm sự không hiện lên mặt,
không thể tùy tiện biểu đạt cảm tình… Điều này làm cho nàng khó có thể
đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, cho dù vậy, đã là cực hạn.


Mạt nhìn mặt nàng đỏ lên, cười nói: “Công chúa, người muốn hỏi điều gì?
Đại ca hắn dù sao ở lục bộ, muốn đem vị trí thống lĩnh đông cung giao
cho người khác, thời gian rảnh rỗi không nhiều lắm.”

An Bình tuy
rằng trong lòng muốn hỏi nhưng như thế nào cũng không nói ra lời được.
Nàng cảm thấy Tô Trì không thích nàng, nếu không vì sao nàng tặng hà
bao, túi hương cho hắn mà hắn cũng không đáp lại cho dù là một lời cảm
ơn khách sáo, lại càng đừng nói đến chuyện đưa cái gì cho nàng. Mặt nàng càng ngày càng ảm đạm lại không dám biểu lộ quá mức miễn cho bị ma ma
giáo dưỡng thấy, nếu không sẽ bị trách cứ.

Tô Mạt thở dài, hôn
nhân này không phải là chuyện nàng có thể quản được. Dù sao cũng là lệnh cha mẹ, huống hồ phụ thân Bình An là hoàng đế, nói tứ hôn chính là
chuyện đã quyết. Nói trắng ra, nàng chính là công cụ, hoàng đế sẽ không
bao giờ nghĩ tới cảm nhận của nữ nhi mình.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đảo mắt đã tới tháng 12, sinh nhật của Tả tiểu thư. Trước ba ngày, nàng mới ba vị tiểu thư Tô gia, mong các nàng giúp đỡ sắp xếp công việc. Tô Mạt chỉ ước mình được ra ngoài, trước đó đã xin phép hoàng đế rồi. Nàng xem chừng công chúa Bình An có gì buồn bực liền cùng Tả tiểu thư mang công chúa đi dạo. Hoàng Phủ Kha, Tống Dung Hoa đang bị cầm chừng, không thể đến góp vui. Vậy cũng tốt, không có người quấy rối, mà An Bình công chúa thân phận cao quý cũng có điểm kiêu ngạo, tuy nhiên đó là do thân phận bồi dưỡng ra, chung quy vẫn là người có thể chung đụng được, thậm chí còn có điểm sợ giao tiếp với người lạ.Do hoàng đế dặn dò nên mấy ngày nay Tô Mạt cùng An Bình công chúa cũng đi lại gần gũi hơn, quan hệ không tệ lắm. Hai người ngồi chung xe, trên đường An Bình công chúa ngồi ngay ngắn,Tô Mạt cũng cảm thấy mệt thay nàng.“Công chúa, người có thể đem chân dãn ra một chút nếu không sẽ tụ huyết, tê chân đó.”An Bình liền hạ thấp người, nhanh chóng ngồi xong, ngượng ngùng cười: “Vẫn chưa đến à?”Tô Mạt liền giảng giải cho nàng về nhà Tả tiểu thư. Đột nhiên, An Bình nhỏ giọng hỏi: “Mạt Nhi, ta hỏi muội một chút được không?”Tô Mạt cười: “Công chúa mời hỏi.”An Bình nắm chặt khăn, đầu vai cùng theo bản năng nâng nhẹ lên: “Đại, đại ca muội, muội nói cho ta biết đại ca muội, hắn, hắn không phải…”Từ nhỏ nàng đã được dạy vui buồn không lộ, tâm sự không hiện lên mặt, không thể tùy tiện biểu đạt cảm tình… Điều này làm cho nàng khó có thể đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, cho dù vậy, đã là cực hạn.Tô Mạt nhìn mặt nàng đỏ lên, cười nói: “Công chúa, người muốn hỏi điều gì? Đại ca hắn dù sao ở lục bộ, muốn đem vị trí thống lĩnh đông cung giao cho người khác, thời gian rảnh rỗi không nhiều lắm.”An Bình tuy rằng trong lòng muốn hỏi nhưng như thế nào cũng không nói ra lời được. Nàng cảm thấy Tô Trì không thích nàng, nếu không vì sao nàng tặng hà bao, túi hương cho hắn mà hắn cũng không đáp lại cho dù là một lời cảm ơn khách sáo, lại càng đừng nói đến chuyện đưa cái gì cho nàng. Mặt nàng càng ngày càng ảm đạm lại không dám biểu lộ quá mức miễn cho bị ma ma giáo dưỡng thấy, nếu không sẽ bị trách cứ.Tô Mạt thở dài, hôn nhân này không phải là chuyện nàng có thể quản được. Dù sao cũng là lệnh cha mẹ, huống hồ phụ thân Bình An là hoàng đế, nói tứ hôn chính là chuyện đã quyết. Nói trắng ra, nàng chính là công cụ, hoàng đế sẽ không bao giờ nghĩ tới cảm nhận của nữ nhi mình.

Chương 1202: Tâm nữ nhi nhỏ lệ 01