Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1204: Tâm nữ nhi nhỏ lệ 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trầm gia ở Giang Nam là đệ nhất thiên hạ về chế biến tơ lụa. Trụ cột trăm năm, không phải loại như Tống gia có thể so sánh được.Nếu Hoàng quý phi hoặc Lương phi mặc trang phục đó sẽ gây chú ý nhưng trên người Tả tiểu thư thì sẽ không hấp dẫn ánh mắt của ai cả, mọi người có thấy cũng chỉ coi như chuyện nhỏ thôi. Nguyên bản Tô Mạt muốn tặng nàng bánh ngọt, nhưng ở vạn xuân uyển đã nói qua, chờ vạn thọ của hoàng đế sẽ tặng cho hắn. Nếu là vật mới mẻ thì hoàng đế phải được mở đầu, người khác dùng thì không được. Vậy nên ba ngày trước Tô Mạt đã đưa bái thiếp tới Tả phu nhân cùng Tả tiểu thư giải thích. Các nàng đều cảm thấy Tô Mạt sử lý chu đáo.Vội tới sinh nhật Tả tiểu thư cũng không nhiều, chỉ có mấy người nàng quen biết mà thôi, còn có vài vị là thế giao của Tả gia. An Bình công chúa bởi vì thân phận của mình nên cùng Tả phu nhân đi thượng phòng nói chuyện. Mặt khác thái tử cũng cho người đưa lễ trọng tới. Có người ồn ào muốn xem lễ của thái tử, dù sao hoàng đề chưa công bố nhưng chuyện thái tử cưới Tả tiểu thư đã truyền ra, các nhà cơ bản đều có con đường lấy tin tức của riêng mình. Cho nên mọi người nhìn Tả tiểu thư bằng ánh mắt ái muội rồi đứng lên.Đại tiểu thư tự mình rửa tay, sau đó tự mình nâng khăn lên, dĩ nhiên lại là hai hộp quân cờ, trắng đen tạo hình rất khác biệt. Một mặt điêu khắc thành hình hoa sen, núi giả, hải đường, phong lan; một bên khắc hình thanh lịch, có hình khắc uyển nhu. Chạm trổ tinh tế, tạo hình đoan chính. Lập tức có người kinh hô đứng lên. Tả tiểu thư ánh mắt cũng sáng ngời, cánh môi mân mê, hai má đỏ hồng. Nàng nâng tay ngọc lên, dĩ nhiên là ngọc Phỉ Thúy cực phẩm.Tô Mạt đầu có nhanh nhẹn tính toán, hòm kia nếu đổi thành nhân dân tệ thì phải nhiều lắm nha. Nàng không khỏi cười rộ lên, ánh mắt lại thoáng nhìn đai tỷ, chỉ thấy đại tiểu thư sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đăm đăm nhìn nơi đó.

Trầm gia ở Giang Nam là đệ nhất thiên hạ về chế biến tơ lụa. Trụ cột trăm năm, không phải loại như Tống gia có thể so sánh được.

Nếu Hoàng quý phi hoặc Lương phi mặc trang phục đó sẽ gây chú ý nhưng trên
người Tả tiểu thư thì sẽ không hấp dẫn ánh mắt của ai cả, mọi người có
thấy cũng chỉ coi như chuyện nhỏ thôi. Nguyên bản Tô Mạt muốn tặng nàng bánh ngọt, nhưng ở vạn xuân uyển đã nói qua, chờ vạn thọ của hoàng đế
sẽ tặng cho hắn. Nếu là vật mới mẻ thì hoàng đế phải được mở đầu, người
khác dùng thì không được. Vậy nên ba ngày trước Tô Mạt đã đưa bái thiếp
tới Tả phu nhân cùng Tả tiểu thư giải thích. Các nàng đều cảm thấy Tô
Mạt sử lý chu đáo.

Vội tới sinh nhật Tả tiểu thư cũng không
nhiều, chỉ có mấy người nàng quen biết mà thôi, còn có vài vị là thế
giao của Tả gia. An Bình công chúa bởi vì thân phận của mình nên cùng Tả phu nhân đi thượng phòng nói chuyện. Mặt khác thái tử cũng cho người
đưa lễ trọng tới. Có người ồn ào muốn xem lễ của thái tử, dù sao hoàng
đề chưa công bố nhưng chuyện thái tử cưới Tả tiểu thư đã truyền ra, các
nhà cơ bản đều có con đường lấy tin tức của riêng mình. Cho nên mọi
người nhìn Tả tiểu thư bằng ánh mắt ái muội rồi đứng lên.

Đại
tiểu thư tự mình rửa tay, sau đó tự mình nâng khăn lên, dĩ nhiên lại là
hai hộp quân cờ, trắng đen tạo hình rất khác biệt. Một mặt điêu khắc
thành hình hoa sen, núi giả, hải đường, phong lan; một bên khắc hình
thanh lịch, có hình khắc uyển nhu. Chạm trổ tinh tế, tạo hình đoan
chính. Lập tức có người kinh hô đứng lên. Tả tiểu thư ánh mắt cũng sáng
ngời, cánh môi mân mê, hai má đỏ hồng. Nàng nâng tay ngọc lên, dĩ nhiên
là ngọc Phỉ Thúy cực phẩm.

Tô Mạt đầu có nhanh nhẹn tính toán,
hòm kia nếu đổi thành nhân dân tệ thì phải nhiều lắm nha. Nàng không
khỏi cười rộ lên, ánh mắt lại thoáng nhìn đai tỷ, chỉ thấy đại tiểu thư
sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đăm đăm nhìn nơi đó.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trầm gia ở Giang Nam là đệ nhất thiên hạ về chế biến tơ lụa. Trụ cột trăm năm, không phải loại như Tống gia có thể so sánh được.Nếu Hoàng quý phi hoặc Lương phi mặc trang phục đó sẽ gây chú ý nhưng trên người Tả tiểu thư thì sẽ không hấp dẫn ánh mắt của ai cả, mọi người có thấy cũng chỉ coi như chuyện nhỏ thôi. Nguyên bản Tô Mạt muốn tặng nàng bánh ngọt, nhưng ở vạn xuân uyển đã nói qua, chờ vạn thọ của hoàng đế sẽ tặng cho hắn. Nếu là vật mới mẻ thì hoàng đế phải được mở đầu, người khác dùng thì không được. Vậy nên ba ngày trước Tô Mạt đã đưa bái thiếp tới Tả phu nhân cùng Tả tiểu thư giải thích. Các nàng đều cảm thấy Tô Mạt sử lý chu đáo.Vội tới sinh nhật Tả tiểu thư cũng không nhiều, chỉ có mấy người nàng quen biết mà thôi, còn có vài vị là thế giao của Tả gia. An Bình công chúa bởi vì thân phận của mình nên cùng Tả phu nhân đi thượng phòng nói chuyện. Mặt khác thái tử cũng cho người đưa lễ trọng tới. Có người ồn ào muốn xem lễ của thái tử, dù sao hoàng đề chưa công bố nhưng chuyện thái tử cưới Tả tiểu thư đã truyền ra, các nhà cơ bản đều có con đường lấy tin tức của riêng mình. Cho nên mọi người nhìn Tả tiểu thư bằng ánh mắt ái muội rồi đứng lên.Đại tiểu thư tự mình rửa tay, sau đó tự mình nâng khăn lên, dĩ nhiên lại là hai hộp quân cờ, trắng đen tạo hình rất khác biệt. Một mặt điêu khắc thành hình hoa sen, núi giả, hải đường, phong lan; một bên khắc hình thanh lịch, có hình khắc uyển nhu. Chạm trổ tinh tế, tạo hình đoan chính. Lập tức có người kinh hô đứng lên. Tả tiểu thư ánh mắt cũng sáng ngời, cánh môi mân mê, hai má đỏ hồng. Nàng nâng tay ngọc lên, dĩ nhiên là ngọc Phỉ Thúy cực phẩm.Tô Mạt đầu có nhanh nhẹn tính toán, hòm kia nếu đổi thành nhân dân tệ thì phải nhiều lắm nha. Nàng không khỏi cười rộ lên, ánh mắt lại thoáng nhìn đai tỷ, chỉ thấy đại tiểu thư sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đăm đăm nhìn nơi đó.

Chương 1204: Tâm nữ nhi nhỏ lệ 03