Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1205: Tâm nữ nhi nhỏ lệ 04

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nghĩ nàng thương tâm. Thái tử đưa Tả tiểu thư vật đính ước tốt như vậy, liền cầm tay nàng, thanh âm rất nhẹ nói: “Tỷ tỷ, có thể là trong cung toàn bảo vật như vậy thôi.” Dù sao thái tử cũng là người hoàng gia, về sau thứ này cũng đến hoàng cung thôi. Chẳng qua là phô trương mặt mũi mà thôi. Đại tiểu thư hơi phát run, nàng cúi đầu nói: “Cái đó bình…”Tô Mạt đưa mắt nhìn qua, chỉ là tranh mùa xuân bình thường thôi, sân nhà tranh, vườn nhà, nói chung là có ý đồ thôi. Đại tiểu thư cắn môi, mất khí lực lớn để lòng vững vàng đôi chút. Mạt nhỉ khả năng còn nhỏ nên không hiểu.Nàng nắm chặt tay, bức tranh kia chính là hoa ở xuân uyển, sau phiến hải đường trong vườn, một ngày kia…Lòng nàng đột nhiên giống như bị kim châm, đau đớn bén nhọn, chậm rãi tản ra.Mọt người hỏi bạch tử có hình dạng gì, rốt cuộc Phỉ thúy vẫn là bạch ngọc. Tả tiểu thư hai má ửng đỏ, lại đứng lên, lần đầu tiên tỏ ra thẹn thùng ngại ngùng, bào nha đầu thu vào.Bùi Bảo Khương lớn tiếng nói: “Ta đoán nhất định là bạch ngọc, bạch ngọc ôn nhuận tao nhã, Phỉ Thúy thâm trầm đại khí, một cái bao dung, một cái xâm lược, thật vừa vặn, các người đều hiểu được nha!”Nàng cười, quay sang nháy mắt với Tô Mạt, muốn nàng đáp lại lời mình. Lại thấy tỷ muội các nàng không biết nói điều gì, liền tưởng ngay lễ vật là thực quý trọng nhưng thấy tài phú của Tô Mạt, chỉ sợ bảo thạch gì đó dễ như trở bàn tay.Nàng thấy vài người chuyển sang vây quanh Tả tỷ tỷ, dù sao nàng sắp làm thái tử phi, rất nhiều người đến lấy lòng nịnh bợ, hôm nay là thời cơ tốt, nàng là người quen cũng không nên chiếm dụng thời gian tránh cho người khác trong lòng oán hận.Bùi Bảo Khương liền đi tìm Tô Mạt cùng đại tiểu thư nói chuyện, lại nghe Tô Mạt nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, người cũng thấy đó, hắn chỉ là một người mà thôi, không có gì đáng để lưu luyến cả. Mặc kệ có phải xuất phát từ tình cảm hay không, hắn cũng sẽ không chuyên nhất với một người.”Đại tiểu thư miễn cưỡng cười, tiếng cười cũng rất chua sót: “Mạt nhi, ta không sao, chỉ là… trong lòng có điểm không tốt thôi. Huống hồ hắn cũng không có lỗi với ta, hắn không cho ta được thứ ta muốn cũng như ta không cho hắn được thứ hắn muốn. Nếu hắn muốn cũng phụ thâ, tổ phụ cùng chiến tuyến, ta tự nhiên cũng các người. Nếu hắn lựa chọn bên kia, ta cũng có thể lí giải.”

Tô Mạt nghĩ nàng
thương tâm. Thái tử đưa Tả tiểu thư vật đính ước tốt như vậy, liền cầm
tay nàng, thanh âm rất nhẹ nói: “Tỷ tỷ, có thể là trong cung toàn bảo
vật như vậy thôi.” Dù sao thái tử cũng là người hoàng gia, về sau thứ
này cũng đến hoàng cung thôi. Chẳng qua là phô trương mặt mũi mà thôi.
Đại tiểu thư hơi phát run, nàng cúi đầu nói: “Cái đó bình…”


Mạt đưa mắt nhìn qua, chỉ là tranh mùa xuân bình thường thôi, sân nhà
tranh, vườn nhà, nói chung là có ý đồ thôi. Đại tiểu thư cắn môi, mất
khí lực lớn để lòng vững vàng đôi chút. Mạt nhỉ khả năng còn nhỏ nên
không hiểu.

Nàng nắm chặt tay, bức tranh kia chính là hoa ở xuân uyển, sau phiến hải đường trong vườn, một ngày kia…

Lòng nàng đột nhiên giống như bị kim châm, đau đớn bén nhọn, chậm rãi tản ra.

Mọt người hỏi bạch tử có hình dạng gì, rốt cuộc Phỉ thúy vẫn là bạch ngọc.
Tả tiểu thư hai má ửng đỏ, lại đứng lên, lần đầu tiên tỏ ra thẹn thùng
ngại ngùng, bào nha đầu thu vào.

Bùi Bảo Khương lớn tiếng nói:
“Ta đoán nhất định là bạch ngọc, bạch ngọc ôn nhuận tao nhã, Phỉ Thúy
thâm trầm đại khí, một cái bao dung, một cái xâm lược, thật vừa vặn, các người đều hiểu được nha!”

Nàng cười, quay sang nháy mắt với Tô
Mạt, muốn nàng đáp lại lời mình. Lại thấy tỷ muội các nàng không biết
nói điều gì, liền tưởng ngay lễ vật là thực quý trọng nhưng thấy tài phú của Tô Mạt, chỉ sợ bảo thạch gì đó dễ như trở bàn tay.

Nàng
thấy vài người chuyển sang vây quanh Tả tỷ tỷ, dù sao nàng sắp làm thái
tử phi, rất nhiều người đến lấy lòng nịnh bợ, hôm nay là thời cơ tốt,
nàng là người quen cũng không nên chiếm dụng thời gian tránh cho người
khác trong lòng oán hận.

Bùi Bảo Khương liền đi tìm Tô Mạt cùng
đại tiểu thư nói chuyện, lại nghe Tô Mạt nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, người
cũng thấy đó, hắn chỉ là một người mà thôi, không có gì đáng để lưu
luyến cả. Mặc kệ có phải xuất phát từ tình cảm hay không, hắn cũng sẽ
không chuyên nhất với một người.”

Đại tiểu thư miễn cưỡng cười,
tiếng cười cũng rất chua sót: “Mạt nhi, ta không sao, chỉ là… trong lòng có điểm không tốt thôi. Huống hồ hắn cũng không có lỗi với ta, hắn
không cho ta được thứ ta muốn cũng như ta không cho hắn được thứ hắn
muốn. Nếu hắn muốn cũng phụ thâ, tổ phụ cùng chiến tuyến, ta tự nhiên
cũng các người. Nếu hắn lựa chọn bên kia, ta cũng có thể lí giải.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nghĩ nàng thương tâm. Thái tử đưa Tả tiểu thư vật đính ước tốt như vậy, liền cầm tay nàng, thanh âm rất nhẹ nói: “Tỷ tỷ, có thể là trong cung toàn bảo vật như vậy thôi.” Dù sao thái tử cũng là người hoàng gia, về sau thứ này cũng đến hoàng cung thôi. Chẳng qua là phô trương mặt mũi mà thôi. Đại tiểu thư hơi phát run, nàng cúi đầu nói: “Cái đó bình…”Tô Mạt đưa mắt nhìn qua, chỉ là tranh mùa xuân bình thường thôi, sân nhà tranh, vườn nhà, nói chung là có ý đồ thôi. Đại tiểu thư cắn môi, mất khí lực lớn để lòng vững vàng đôi chút. Mạt nhỉ khả năng còn nhỏ nên không hiểu.Nàng nắm chặt tay, bức tranh kia chính là hoa ở xuân uyển, sau phiến hải đường trong vườn, một ngày kia…Lòng nàng đột nhiên giống như bị kim châm, đau đớn bén nhọn, chậm rãi tản ra.Mọt người hỏi bạch tử có hình dạng gì, rốt cuộc Phỉ thúy vẫn là bạch ngọc. Tả tiểu thư hai má ửng đỏ, lại đứng lên, lần đầu tiên tỏ ra thẹn thùng ngại ngùng, bào nha đầu thu vào.Bùi Bảo Khương lớn tiếng nói: “Ta đoán nhất định là bạch ngọc, bạch ngọc ôn nhuận tao nhã, Phỉ Thúy thâm trầm đại khí, một cái bao dung, một cái xâm lược, thật vừa vặn, các người đều hiểu được nha!”Nàng cười, quay sang nháy mắt với Tô Mạt, muốn nàng đáp lại lời mình. Lại thấy tỷ muội các nàng không biết nói điều gì, liền tưởng ngay lễ vật là thực quý trọng nhưng thấy tài phú của Tô Mạt, chỉ sợ bảo thạch gì đó dễ như trở bàn tay.Nàng thấy vài người chuyển sang vây quanh Tả tỷ tỷ, dù sao nàng sắp làm thái tử phi, rất nhiều người đến lấy lòng nịnh bợ, hôm nay là thời cơ tốt, nàng là người quen cũng không nên chiếm dụng thời gian tránh cho người khác trong lòng oán hận.Bùi Bảo Khương liền đi tìm Tô Mạt cùng đại tiểu thư nói chuyện, lại nghe Tô Mạt nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, người cũng thấy đó, hắn chỉ là một người mà thôi, không có gì đáng để lưu luyến cả. Mặc kệ có phải xuất phát từ tình cảm hay không, hắn cũng sẽ không chuyên nhất với một người.”Đại tiểu thư miễn cưỡng cười, tiếng cười cũng rất chua sót: “Mạt nhi, ta không sao, chỉ là… trong lòng có điểm không tốt thôi. Huống hồ hắn cũng không có lỗi với ta, hắn không cho ta được thứ ta muốn cũng như ta không cho hắn được thứ hắn muốn. Nếu hắn muốn cũng phụ thâ, tổ phụ cùng chiến tuyến, ta tự nhiên cũng các người. Nếu hắn lựa chọn bên kia, ta cũng có thể lí giải.”

Chương 1205: Tâm nữ nhi nhỏ lệ 04