Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1221: Thái tử đang làm cái quỷ gì?
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Làm Tô Mạt cũng có chút khẩn trương: “Ninh Châu tuy rằng không có tới gần Giang Nam nhưng cũng không kém nhiều lắm đâu, tỷ tỷ không cần khẩn trương.”Đại tiểu thư nghiêm trang nói: “Không phải chỉ chuyện đó, nữ hài tử cùng nam hài tử cũng có bất đồng, nơi này ẩm ướt, tà khí dễ xâm nhập cơ thể, mọi thứ đều phải chú ý.”Mọi thứ đã được thu thập sẵn sàng, trước khi xuất phát hai ngày, mọi người cùng nhau tụ tập. A Cổ Thái lại cho người đưa tin nói hắn bị thương, muốn nhốt mình tại phòng điều hương chữa thương. Tần Nguyên Quân bì thương thế đã tốt hơn cũng mang theo lễ vật đến. Đồ ăn cung cấp cho Tô Mạt là do Tần gia dùng bí phương đặc biệt làm, đồ ăn rất tinh xảo, có thể để được lâu, có thứ để được đến tận Giang Nam vẫn ăn được, điều này làm cho Tô Mạt hết sức bội phục.Tần Nguyên Quân có ý tặng đại tiểu thư một đôi cá vàng, cũng không phải giống cá gì quý báu, là một đôi kim tức bình thường. Dùng bình làm từ gốm thanh hoa hết sức tinh xảo, bên trong có mãu sắc rực rỡ của đá cuội, còn có mấy khỏa bèo.Đại tiểu thư nhận, đồng ý chăm nuôi bọn chúng thật tốt. Nàng còn tặng lại hắn túi hương thêu một đôi cá thờn bơn, bên trong tất nhiên là hương liệu tốt nhất của hương lâu. Điều này làm lão phu nhân thật vui vẻ, rốt cuộc một tảng đá trong lòng đã rơi xuống đất.Khâm thiên giám tra ngày tốt, thích hợp xuất hành, mọi người chậm rãi ra cửa nam xuất phát. Hoàng đế muốn tả tướng cùng Tống Minh Dương dẫn hơn mười quan viên tiễn bọn họ. Tô Nhân Vũ dắt nữ nhi cùng Tần Nguyên Quân vội đến đưa tiễn.Thái tử bày mưu đặt kế cho Tô Trì ở kinh thành thay hắn chú ý động tĩnh trong triều, không thể cùng nhau rời kinh, Tô Trì tự nhiên tuân mệnh. Đến mười dặm, mọi người xuống ngựa, uống rượu tiễn đưa, lưu luyến chia tay, sau đó dọc theo quan đọa đi về hướng nam.Hoàng Phủ Giác nhìn nhìn, hỏi Hoàng Phủ Cẩn nói: “Nhị ca, tam ca đâu?”Hoàng Phủ Cẩn nghĩ nghĩ: “Vừa rồi lúc uống rượu vẫn còn.”Lúc này tùy tùng bên người thái tử tiến lên nói: “Tề vương điện hạ, ngũ điện hạ, thái tử điện hạ thỉnh các vị đi trước, thái tử rất nhanh sẽ đuổi theo.”Mọi người không để ý tới nữa, mang đội ngũ đi trước, Tô Mạt không đi xe ngựa, cưỡi ngựa cùng đi. Mọi người nói cười, không biết mệt mỏi. Không biết đã đi được bao lâu, đột nhiên phía sau có người cưỡi ngựa chạy nhanh tới, là tùy tùng của thái tử.Hắn quỳ xuống đất nói: “Bẩm Tề vương điện hạ, ngũ điện hạ, Tô tiểu thư thái tử điện hạ bị thương ở chân, chỉ sợ không thể lập tức tới, người nói các vị đi trước, không cần đợi thái tử.”Tô Mạt kinh ngạc nói: “Cái gì, chân bị thương? Lúc trước không phải hoàn hảo sao?”Tùy tùng kia lắc đầu: “Tiểu nhân không biết.”
Làm Tô Mạt cũng có
chút khẩn trương: “Ninh Châu tuy rằng không có tới gần Giang Nam nhưng
cũng không kém nhiều lắm đâu, tỷ tỷ không cần khẩn trương.”
Đại
tiểu thư nghiêm trang nói: “Không phải chỉ chuyện đó, nữ hài tử cùng nam hài tử cũng có bất đồng, nơi này ẩm ướt, tà khí dễ xâm nhập cơ thể, mọi thứ đều phải chú ý.”
Mọi thứ đã được thu thập sẵn sàng, trước
khi xuất phát hai ngày, mọi người cùng nhau tụ tập. A Cổ Thái lại cho
người đưa tin nói hắn bị thương, muốn nhốt mình tại phòng điều hương
chữa thương. Tần Nguyên Quân bì thương thế đã tốt hơn cũng mang theo lễ
vật đến. Đồ ăn cung cấp cho Tô Mạt là do Tần gia dùng bí phương đặc biệt làm, đồ ăn rất tinh xảo, có thể để được lâu, có thứ để được đến tận
Giang Nam vẫn ăn được, điều này làm cho Tô Mạt hết sức bội phục.
Tần Nguyên Quân có ý tặng đại tiểu thư một đôi cá vàng, cũng không phải
giống cá gì quý báu, là một đôi kim tức bình thường. Dùng bình làm từ
gốm thanh hoa hết sức tinh xảo, bên trong có mãu sắc rực rỡ của đá cuội, còn có mấy khỏa bèo.
Đại tiểu thư nhận, đồng ý chăm nuôi bọn
chúng thật tốt. Nàng còn tặng lại hắn túi hương thêu một đôi cá thờn
bơn, bên trong tất nhiên là hương liệu tốt nhất của hương lâu. Điều này
làm lão phu nhân thật vui vẻ, rốt cuộc một tảng đá trong lòng đã rơi
xuống đất.
Khâm thiên giám tra ngày tốt, thích hợp xuất hành, mọi người chậm rãi ra cửa nam xuất phát. Hoàng đế muốn tả tướng cùng Tống
Minh Dương dẫn hơn mười quan viên tiễn bọn họ. Tô Nhân Vũ dắt nữ nhi
cùng Tần Nguyên Quân vội đến đưa tiễn.
Thái tử bày mưu đặt kế
cho Tô Trì ở kinh thành thay hắn chú ý động tĩnh trong triều, không thể
cùng nhau rời kinh, Tô Trì tự nhiên tuân mệnh. Đến mười dặm, mọi người
xuống ngựa, uống rượu tiễn đưa, lưu luyến chia tay, sau đó dọc theo quan đọa đi về hướng nam.
Hoàng Phủ Giác nhìn nhìn, hỏi Hoàng Phủ Cẩn nói: “Nhị ca, tam ca đâu?”
Hoàng Phủ Cẩn nghĩ nghĩ: “Vừa rồi lúc uống rượu vẫn còn.”
Lúc này tùy tùng bên người thái tử tiến lên nói: “Tề vương điện hạ, ngũ
điện hạ, thái tử điện hạ thỉnh các vị đi trước, thái tử rất nhanh sẽ
đuổi theo.”
Mọi người không để ý tới nữa, mang đội ngũ đi trước,
Tô Mạt không đi xe ngựa, cưỡi ngựa cùng đi. Mọi người nói cười, không
biết mệt mỏi. Không biết đã đi được bao lâu, đột nhiên phía sau có người cưỡi ngựa chạy nhanh tới, là tùy tùng của thái tử.
Hắn quỳ xuống đất nói: “Bẩm Tề vương điện hạ, ngũ điện hạ, Tô tiểu thư thái tử điện
hạ bị thương ở chân, chỉ sợ không thể lập tức tới, người nói các vị đi
trước, không cần đợi thái tử.”
Tô Mạt kinh ngạc nói: “Cái gì, chân bị thương? Lúc trước không phải hoàn hảo sao?”
Tùy tùng kia lắc đầu: “Tiểu nhân không biết.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Làm Tô Mạt cũng có chút khẩn trương: “Ninh Châu tuy rằng không có tới gần Giang Nam nhưng cũng không kém nhiều lắm đâu, tỷ tỷ không cần khẩn trương.”Đại tiểu thư nghiêm trang nói: “Không phải chỉ chuyện đó, nữ hài tử cùng nam hài tử cũng có bất đồng, nơi này ẩm ướt, tà khí dễ xâm nhập cơ thể, mọi thứ đều phải chú ý.”Mọi thứ đã được thu thập sẵn sàng, trước khi xuất phát hai ngày, mọi người cùng nhau tụ tập. A Cổ Thái lại cho người đưa tin nói hắn bị thương, muốn nhốt mình tại phòng điều hương chữa thương. Tần Nguyên Quân bì thương thế đã tốt hơn cũng mang theo lễ vật đến. Đồ ăn cung cấp cho Tô Mạt là do Tần gia dùng bí phương đặc biệt làm, đồ ăn rất tinh xảo, có thể để được lâu, có thứ để được đến tận Giang Nam vẫn ăn được, điều này làm cho Tô Mạt hết sức bội phục.Tần Nguyên Quân có ý tặng đại tiểu thư một đôi cá vàng, cũng không phải giống cá gì quý báu, là một đôi kim tức bình thường. Dùng bình làm từ gốm thanh hoa hết sức tinh xảo, bên trong có mãu sắc rực rỡ của đá cuội, còn có mấy khỏa bèo.Đại tiểu thư nhận, đồng ý chăm nuôi bọn chúng thật tốt. Nàng còn tặng lại hắn túi hương thêu một đôi cá thờn bơn, bên trong tất nhiên là hương liệu tốt nhất của hương lâu. Điều này làm lão phu nhân thật vui vẻ, rốt cuộc một tảng đá trong lòng đã rơi xuống đất.Khâm thiên giám tra ngày tốt, thích hợp xuất hành, mọi người chậm rãi ra cửa nam xuất phát. Hoàng đế muốn tả tướng cùng Tống Minh Dương dẫn hơn mười quan viên tiễn bọn họ. Tô Nhân Vũ dắt nữ nhi cùng Tần Nguyên Quân vội đến đưa tiễn.Thái tử bày mưu đặt kế cho Tô Trì ở kinh thành thay hắn chú ý động tĩnh trong triều, không thể cùng nhau rời kinh, Tô Trì tự nhiên tuân mệnh. Đến mười dặm, mọi người xuống ngựa, uống rượu tiễn đưa, lưu luyến chia tay, sau đó dọc theo quan đọa đi về hướng nam.Hoàng Phủ Giác nhìn nhìn, hỏi Hoàng Phủ Cẩn nói: “Nhị ca, tam ca đâu?”Hoàng Phủ Cẩn nghĩ nghĩ: “Vừa rồi lúc uống rượu vẫn còn.”Lúc này tùy tùng bên người thái tử tiến lên nói: “Tề vương điện hạ, ngũ điện hạ, thái tử điện hạ thỉnh các vị đi trước, thái tử rất nhanh sẽ đuổi theo.”Mọi người không để ý tới nữa, mang đội ngũ đi trước, Tô Mạt không đi xe ngựa, cưỡi ngựa cùng đi. Mọi người nói cười, không biết mệt mỏi. Không biết đã đi được bao lâu, đột nhiên phía sau có người cưỡi ngựa chạy nhanh tới, là tùy tùng của thái tử.Hắn quỳ xuống đất nói: “Bẩm Tề vương điện hạ, ngũ điện hạ, Tô tiểu thư thái tử điện hạ bị thương ở chân, chỉ sợ không thể lập tức tới, người nói các vị đi trước, không cần đợi thái tử.”Tô Mạt kinh ngạc nói: “Cái gì, chân bị thương? Lúc trước không phải hoàn hảo sao?”Tùy tùng kia lắc đầu: “Tiểu nhân không biết.”