Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1222: Chân tình hay âm mưu 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lúc thái tử uống rượu xong, cùng nhóm Hoàng Phủ Cẩn đi được một đoạn, sau đó xoay người trở về.Hắn biết Tô Nhân Vũ vì công vụ bận rộn, sau khi tiễn đưa đã cùng quan viên quay về huyện nha, mà người Tô gia tất nhiên do Tô Trì hộ tống. Đây là cơ hội tốt để hắn gặp Tô đại tiểu thư.Tô Trì nói ngày ấy Tần Nguyên Quân tặng đại tiểu thư một đôi cá vàng, nàng nhận, tâm hắn liền không thể an tĩnh được. Hắn nhất định phải gặp nàng. Hắn thúc ngựa chạy như bay, khi đến nơi, quả nhiên các quan viên đã muốn rời đi, xa giá của Tô gia cũng đang chậm rãi rời đi.Tô Trì đang ở ngoại đình chờ hắn, thấy thải tử đến, hắn hành lễ rồi yên lặng chạy tới chỗ xe ngựa, gõ vách tường nói: “Nhu nhi, muội xuống dưới một chút.”Đại tiểu thư mở màn che, nghi hoặc nhìn hắn: “Đại ca, có chuyện gì vậy?”Tô Việt nghe vậy cũng nhảy xuốn ngựa, lại gần hỏi. Tô Trì trừng mắt liếc hắn một cái: “Hinh nhi xuống dưới, nhị ca ngươi về trước đi.”Tô Hinh Nhi khó hiểu, lưỡng lự không chịu xuống, nhưng là lệnh huynh trưởng, đành phải ủy khuất đi xuống. Tần Nguyên Quân đồng hành cùng Tô Việt, thấy thế cũng thúc ngựa quay lại, Tô Trì không âm không dương nói: “Tần công tử thỉnh đi trước.”Tần Nguyên Quân không chịu, gã sai vặt liền chạy nhanh đến khuyên hắn, dù sao cũng không thể cùng đại cữu xung đột, nếu không hôn sự có thể găp trắc trở. Tần Nguyên Quân liếc mắt nhìn xe ngựa một cái, đành phải ngậm ngùi đi trước, nhìn Tô Việt hỏi: “Tô Việt, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”Tô Việt lắc đầu: “Cũng không biết nữa, chắc không có gì đâu, chúng ta đi trước đi.”Tô Trì thấy bọn họ đã đi được một khoảng, lại đem nha đầu cùng vú em xuống dưới, đến chờ cùng tùy tùng của hắn. Hắn nói với đại tiểu thư: “Thái tử điện hạ có chuyện muốn nói với muội mấy câu.”Đại tiểu thư tâm thần chấn động, nắm chặt tay nói: “Đại ca, đó là không có đạo lý, muội đã cùng Tần công tử đính hôn, làm sao có thể gặp nam nhân khác.”Tô Trì nhíu mày nói: “Cho dù ngươi muốn cắt đứt thì cũng nên cho thái tử một cơ hội, gặp mặt lần cuối.”
Lúc thái tử uống rượu xong, cùng nhóm Hoàng Phủ Cẩn đi được một đoạn, sau đó xoay người trở về.
Hắn biết Tô Nhân Vũ vì công vụ bận rộn, sau khi tiễn đưa đã cùng quan viên
quay về huyện nha, mà người Tô gia tất nhiên do Tô Trì hộ tống. Đây là
cơ hội tốt để hắn gặp Tô đại tiểu thư.
Tô Trì nói ngày ấy Tần
Nguyên Quân tặng đại tiểu thư một đôi cá vàng, nàng nhận, tâm hắn liền
không thể an tĩnh được. Hắn nhất định phải gặp nàng. Hắn thúc ngựa chạy
như bay, khi đến nơi, quả nhiên các quan viên đã muốn rời đi, xa giá của Tô gia cũng đang chậm rãi rời đi.
Tô Trì đang ở ngoại đình chờ
hắn, thấy thải tử đến, hắn hành lễ rồi yên lặng chạy tới chỗ xe ngựa, gõ vách tường nói: “Nhu nhi, muội xuống dưới một chút.”
Đại tiểu thư mở màn che, nghi hoặc nhìn hắn: “Đại ca, có chuyện gì vậy?”
Tô Việt nghe vậy cũng nhảy xuốn ngựa, lại gần hỏi. Tô Trì trừng mắt liếc
hắn một cái: “Hinh nhi xuống dưới, nhị ca ngươi về trước đi.”
Tô
Hinh Nhi khó hiểu, lưỡng lự không chịu xuống, nhưng là lệnh huynh
trưởng, đành phải ủy khuất đi xuống. Tần Nguyên Quân đồng hành cùng Tô
Việt, thấy thế cũng thúc ngựa quay lại, Tô Trì không âm không dương nói: “Tần công tử thỉnh đi trước.”
Tần Nguyên Quân không chịu, gã sai vặt liền chạy nhanh đến khuyên hắn, dù sao cũng không thể cùng đại cữu
xung đột, nếu không hôn sự có thể găp trắc trở. Tần Nguyên Quân liếc mắt nhìn xe ngựa một cái, đành phải ngậm ngùi đi trước, nhìn Tô Việt hỏi:
“Tô Việt, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
Tô Việt lắc đầu: “Cũng không biết nữa, chắc không có gì đâu, chúng ta đi trước đi.”
Tô Trì thấy bọn họ đã đi được một khoảng, lại đem nha đầu cùng vú em xuống dưới, đến chờ cùng tùy tùng của hắn. Hắn nói với đại tiểu thư: “Thái tử điện hạ có chuyện muốn nói với muội mấy câu.”
Đại tiểu thư tâm
thần chấn động, nắm chặt tay nói: “Đại ca, đó là không có đạo lý, muội
đã cùng Tần công tử đính hôn, làm sao có thể gặp nam nhân khác.”
Tô Trì nhíu mày nói: “Cho dù ngươi muốn cắt đứt thì cũng nên cho thái tử một cơ hội, gặp mặt lần cuối.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lúc thái tử uống rượu xong, cùng nhóm Hoàng Phủ Cẩn đi được một đoạn, sau đó xoay người trở về.Hắn biết Tô Nhân Vũ vì công vụ bận rộn, sau khi tiễn đưa đã cùng quan viên quay về huyện nha, mà người Tô gia tất nhiên do Tô Trì hộ tống. Đây là cơ hội tốt để hắn gặp Tô đại tiểu thư.Tô Trì nói ngày ấy Tần Nguyên Quân tặng đại tiểu thư một đôi cá vàng, nàng nhận, tâm hắn liền không thể an tĩnh được. Hắn nhất định phải gặp nàng. Hắn thúc ngựa chạy như bay, khi đến nơi, quả nhiên các quan viên đã muốn rời đi, xa giá của Tô gia cũng đang chậm rãi rời đi.Tô Trì đang ở ngoại đình chờ hắn, thấy thải tử đến, hắn hành lễ rồi yên lặng chạy tới chỗ xe ngựa, gõ vách tường nói: “Nhu nhi, muội xuống dưới một chút.”Đại tiểu thư mở màn che, nghi hoặc nhìn hắn: “Đại ca, có chuyện gì vậy?”Tô Việt nghe vậy cũng nhảy xuốn ngựa, lại gần hỏi. Tô Trì trừng mắt liếc hắn một cái: “Hinh nhi xuống dưới, nhị ca ngươi về trước đi.”Tô Hinh Nhi khó hiểu, lưỡng lự không chịu xuống, nhưng là lệnh huynh trưởng, đành phải ủy khuất đi xuống. Tần Nguyên Quân đồng hành cùng Tô Việt, thấy thế cũng thúc ngựa quay lại, Tô Trì không âm không dương nói: “Tần công tử thỉnh đi trước.”Tần Nguyên Quân không chịu, gã sai vặt liền chạy nhanh đến khuyên hắn, dù sao cũng không thể cùng đại cữu xung đột, nếu không hôn sự có thể găp trắc trở. Tần Nguyên Quân liếc mắt nhìn xe ngựa một cái, đành phải ngậm ngùi đi trước, nhìn Tô Việt hỏi: “Tô Việt, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”Tô Việt lắc đầu: “Cũng không biết nữa, chắc không có gì đâu, chúng ta đi trước đi.”Tô Trì thấy bọn họ đã đi được một khoảng, lại đem nha đầu cùng vú em xuống dưới, đến chờ cùng tùy tùng của hắn. Hắn nói với đại tiểu thư: “Thái tử điện hạ có chuyện muốn nói với muội mấy câu.”Đại tiểu thư tâm thần chấn động, nắm chặt tay nói: “Đại ca, đó là không có đạo lý, muội đã cùng Tần công tử đính hôn, làm sao có thể gặp nam nhân khác.”Tô Trì nhíu mày nói: “Cho dù ngươi muốn cắt đứt thì cũng nên cho thái tử một cơ hội, gặp mặt lần cuối.”