Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1231

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trên đường Hoàng Phủ Cẩn cho người thu hồi xe ngựa, chỉ mang đồ gọn nhẹ đơn giản, bảo trì tốc độ của quân đôi, gặp trạm dịch thì nghỉ, không gặp thì dựng trại nghỉ ngơi ngoài trời.Lần này Hoàng Phủ Cẩn đều chọn những người không phải là thị vệ chân chính, chỉ là con cháu nhà giàu có, trông cậy vào hoàng đế để tiến thân.Vừa vào cung đã phải xuất cung đi bảo hộ ba vị hoàng tử, hơn nữa không cần bọn họ xông lên chém giết, nhưng chỉ cần trở về là có sẵn công lao, nhất định có phong thưởng.Kết quả mới hai ngày mà họ đã không chịu đựng nổi. Ngày thường tuy rằng cũng được huấn luyện nhưng họ là nhóm cẩm y ngọc thực, có nha hoàn bà tử hầu hạ, chưa từng chịu qua khổ sở, một ngày thống khổ hành quân hoặc đóng quân dã ngoại, ăn cơm canh nhạt nhẽo lại còn không được tắm rửa. Rất nhanh đã kêu khổ liên tục.Hoàng Phủ Cẩn mặc kệ, hắn luôn trưng ra bộ mặt lạnh tanh, cũng tuyệt đối không sợ người khác nói mình không tốt mà trưng ra bộ mặt khiêm tốn hoặc ôn hòa. Kẻ nào không chịu nổi khổ cực hắn liền tống cổ đi.Thậm chí hắn cứng rắn phun một câu: “Ngày thường thấy các ngươi là một đám diễu võ dương oai cơ mà, chân chính xuất cung thì ngay cả bao cỏ cũng không bằng. Ta vốn không định mang các ngươi theo, không nghĩ rằng một nửa các ngươi đều trốn trở về, như vậy cũng giảm bớt đi phiền phức.”Bọn họ dù sao cũng tâm cao khí ngạo, một đám bị hắn kích thích, chí khí nam nhi liền trỗi dậy. Mà Hoàng Phủ Cẩn tựa hồ cũng muốn huấn luyện bọn họ, làm khó dễ ở khắp nơi, thường xuyên sửa lịch trình, hành quân gấp gáp, từ một ngày đi tám mươi dặm đã nâng lên thành một trăm sáu mươi dặm. hơn nữa đôi khi còn gặp trời mưa, tư vị kia quả thực…Bọn họ trong lòng đều mắng đến tổ tông tám đời nhà Hoàng Phủ Cẩn nhưng hắn lại giống con rận không sợ cắn.Mười ngày qua, đội ngũ cách Khang Châu năm mươi dặm, đóng quân nghỉ ngơi, kiểm tra lương thảo, chỉnh đốn binh mã chờ đợi. Từ Khang Châu chỉ cần mấy ngày đường là có thể đến bên ngoài Lai Châu. Dù sao cũng là trạm dịch nơi địa phương nhỏ, phòng ở tất nhiên không đủ, ngày thường chỉ tiếp đón vài vị quan viên là cùng, cũng không nghỉ hơn hai trăm người ùn ùn kéo đến. Quản sự trạm dịch đem phòng mình nhường cho Tô Trì, phòng tốt nhất cho Tô Mạt ở, Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác ở chung một chỗ.

Trên đường Hoàng Phủ
Cẩn cho người thu hồi xe ngựa, chỉ mang đồ gọn nhẹ đơn giản, bảo trì tốc độ của quân đôi, gặp trạm dịch thì nghỉ, không gặp thì dựng trại nghỉ
ngơi ngoài trời.

Lần này Hoàng Phủ Cẩn đều chọn những người
không phải là thị vệ chân chính, chỉ là con cháu nhà giàu có, trông cậy
vào hoàng đế để tiến thân.

Vừa vào cung đã phải xuất cung đi bảo hộ ba vị hoàng tử, hơn nữa không cần bọn họ xông lên chém giết, nhưng
chỉ cần trở về là có sẵn công lao, nhất định có phong thưởng.

Kết quả mới hai ngày mà họ đã không chịu đựng nổi. Ngày thường tuy rằng
cũng được huấn luyện nhưng họ là nhóm cẩm y ngọc thực, có nha hoàn bà tử hầu hạ, chưa từng chịu qua khổ sở, một ngày thống khổ hành quân hoặc
đóng quân dã ngoại, ăn cơm canh nhạt nhẽo lại còn không được tắm rửa.
Rất nhanh đã kêu khổ liên tục.

Hoàng Phủ Cẩn mặc kệ, hắn luôn
trưng ra bộ mặt lạnh tanh, cũng tuyệt đối không sợ người khác nói mình
không tốt mà trưng ra bộ mặt khiêm tốn hoặc ôn hòa. Kẻ nào không chịu
nổi khổ cực hắn liền tống cổ đi.

Thậm chí hắn cứng rắn phun một
câu: “Ngày thường thấy các ngươi là một đám diễu võ dương oai cơ mà,
chân chính xuất cung thì ngay cả bao cỏ cũng không bằng. Ta vốn không
định mang các ngươi theo, không nghĩ rằng một nửa các ngươi đều trốn trở về, như vậy cũng giảm bớt đi phiền phức.”

Bọn họ dù sao cũng tâm cao khí ngạo, một đám bị hắn kích thích, chí khí nam nhi liền trỗi dậy. Mà Hoàng Phủ Cẩn tựa hồ cũng muốn huấn luyện bọn họ, làm khó dễ ở khắp
nơi, thường xuyên sửa lịch trình, hành quân gấp gáp, từ một ngày đi tám
mươi dặm đã nâng lên thành một trăm sáu mươi dặm. hơn nữa đôi khi còn
gặp trời mưa, tư vị kia quả thực…

Bọn họ trong lòng đều mắng đến tổ tông tám đời nhà Hoàng Phủ Cẩn nhưng hắn lại giống con rận không sợ cắn.

Mười ngày qua, đội ngũ cách Khang Châu năm mươi dặm, đóng quân nghỉ ngơi,
kiểm tra lương thảo, chỉnh đốn binh mã chờ đợi. Từ Khang Châu chỉ cần
mấy ngày đường là có thể đến bên ngoài Lai Châu. Dù sao cũng là trạm
dịch nơi địa phương nhỏ, phòng ở tất nhiên không đủ, ngày thường chỉ
tiếp đón vài vị quan viên là cùng, cũng không nghỉ hơn hai trăm người ùn ùn kéo đến. Quản sự trạm dịch đem phòng mình nhường cho Tô Trì, phòng
tốt nhất cho Tô Mạt ở, Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác ở chung một
chỗ.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trên đường Hoàng Phủ Cẩn cho người thu hồi xe ngựa, chỉ mang đồ gọn nhẹ đơn giản, bảo trì tốc độ của quân đôi, gặp trạm dịch thì nghỉ, không gặp thì dựng trại nghỉ ngơi ngoài trời.Lần này Hoàng Phủ Cẩn đều chọn những người không phải là thị vệ chân chính, chỉ là con cháu nhà giàu có, trông cậy vào hoàng đế để tiến thân.Vừa vào cung đã phải xuất cung đi bảo hộ ba vị hoàng tử, hơn nữa không cần bọn họ xông lên chém giết, nhưng chỉ cần trở về là có sẵn công lao, nhất định có phong thưởng.Kết quả mới hai ngày mà họ đã không chịu đựng nổi. Ngày thường tuy rằng cũng được huấn luyện nhưng họ là nhóm cẩm y ngọc thực, có nha hoàn bà tử hầu hạ, chưa từng chịu qua khổ sở, một ngày thống khổ hành quân hoặc đóng quân dã ngoại, ăn cơm canh nhạt nhẽo lại còn không được tắm rửa. Rất nhanh đã kêu khổ liên tục.Hoàng Phủ Cẩn mặc kệ, hắn luôn trưng ra bộ mặt lạnh tanh, cũng tuyệt đối không sợ người khác nói mình không tốt mà trưng ra bộ mặt khiêm tốn hoặc ôn hòa. Kẻ nào không chịu nổi khổ cực hắn liền tống cổ đi.Thậm chí hắn cứng rắn phun một câu: “Ngày thường thấy các ngươi là một đám diễu võ dương oai cơ mà, chân chính xuất cung thì ngay cả bao cỏ cũng không bằng. Ta vốn không định mang các ngươi theo, không nghĩ rằng một nửa các ngươi đều trốn trở về, như vậy cũng giảm bớt đi phiền phức.”Bọn họ dù sao cũng tâm cao khí ngạo, một đám bị hắn kích thích, chí khí nam nhi liền trỗi dậy. Mà Hoàng Phủ Cẩn tựa hồ cũng muốn huấn luyện bọn họ, làm khó dễ ở khắp nơi, thường xuyên sửa lịch trình, hành quân gấp gáp, từ một ngày đi tám mươi dặm đã nâng lên thành một trăm sáu mươi dặm. hơn nữa đôi khi còn gặp trời mưa, tư vị kia quả thực…Bọn họ trong lòng đều mắng đến tổ tông tám đời nhà Hoàng Phủ Cẩn nhưng hắn lại giống con rận không sợ cắn.Mười ngày qua, đội ngũ cách Khang Châu năm mươi dặm, đóng quân nghỉ ngơi, kiểm tra lương thảo, chỉnh đốn binh mã chờ đợi. Từ Khang Châu chỉ cần mấy ngày đường là có thể đến bên ngoài Lai Châu. Dù sao cũng là trạm dịch nơi địa phương nhỏ, phòng ở tất nhiên không đủ, ngày thường chỉ tiếp đón vài vị quan viên là cùng, cũng không nghỉ hơn hai trăm người ùn ùn kéo đến. Quản sự trạm dịch đem phòng mình nhường cho Tô Trì, phòng tốt nhất cho Tô Mạt ở, Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác ở chung một chỗ.

Chương 1231