Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1232

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Người của hoàng thượng được phái đi theo Tô Mạt giám thị không được nàng chiếu cố, chỉ được đi theo nàng mà thôi. Chính bản thân nàng ta yêu cầu như vậy, Tô Mạt cũng không miễn cưỡng. Chuyện khác tự nhiên đều được thông qua, chỉ có điều phải ở lại lều trại.Tô Mạt mang theo Kim Kết cùng Thủy Muội lấy cớ đi tản bộ, Hoàng Phủ Cẩn liền phái vài thị vệ đi theo bảo hộ các nàng. Các nàng đi dạo một vòng, hái chút hoa dại thì người ở kinh thành truyền đến tin tức.Cái bang của nàng ngày càng lớn mạnh, hơn nữa còn có hổ sơn nhân, còn có Mị Ảnh kỵ sĩ ở nông trường tham gia huấn luyện cũng đã phân tán ở các tỉnh quan trọng, chuyên môn thu thập tình báo, truyền lại tin tức. Vì an toàn, nàng đều áp dụng các thủ đoạn bảo mật, cơ bản sẽ không đối mặt.Nay nàng muốn tin tức gì, so với triều đình hỏa tốc ba trăm dặm còn nhanh chóng hơn. Tờ giấy tình báo viết rất đơn giản, phiên dịch lại chính là: “Thái tử bị thương ở chân là thật, có cùng đại tiểu thư tiếp xúc qua.”Tô Mạt nhất thời tức giận. Thái tử này đúng là làm nàng phát điên. Hắn còn muốn gặp đại tỷ sao, khẳng định là đại ca bắc cầu.Nàng nắm chặt tờ giấy, thong thả bước trên mặt cỏ xốp không một tiếng vang. Kim Kết cùng Thủy Muội cầm hoa dại không dám lên tiếng. Một lát sau, Tô Mạt đã quyết định chủ ý, nàng lấy cây bút máy tự chế, ở trên tờ giấy viết một câu mật ngữ: “Trước tháng sáu làm cho Hoàng quý phi biết thải tử không thích giang sơn, chỉ yêu nữ nhân.”Nếu thái tử muốn nhân cơ hội nàng không ở trong kinh thành mà muốn đánh chủ ý lên đại tỷ thì nàng sẽ cho hắn một cơ hội, một khảo nghiệm, một khảo nghiệm chân chính chứ không phải kĩ xảo diễn trò lừa gạt nữ nhân.Cho dù nàng không đích thân nhìn nhưng không nghĩ nàng cũng biết thải tử lừa gạt tỷ tỷ như thế nào. Nàng không thể để cho hắn thành công được, đừng tưởng rằng nàng ở xa thì hắn muốn làm gì cũng đươc. Dù nàng rời kinh nhưng thế lực của nàng không có rời đi đâu.Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác sua khi xử lý xong công vụ liền đi tản bộ, tiến đến chỗ các nàng đang đứng, nhìn một chút, Hoàng Phủ Giác mẫn cảm hỏi: “Mạt Nhi, phát sinh chuyện gì sao?”Tô Mạt lập tức lắc đầu: “Không, chỉ là ta đang ngây ngốc thôi.”Hắn cười nói: “Sợ đại ca nàng đến gây phiền toái.”

Người của hoàng thượng được phái đi theo Tô Mạt giám thị không được nàng chiếu cố, chỉ được đi theo nàng mà thôi. Chính bản thân nàng ta yêu cầu như vậy, Tô Mạt cũng
không miễn cưỡng. Chuyện khác tự nhiên đều được thông qua, chỉ có điều
phải ở lại lều trại.

Tô Mạt mang theo Kim Kết cùng Thủy Muội lấy cớ đi tản bộ, Hoàng Phủ Cẩn liền phái vài thị vệ đi theo bảo hộ các
nàng. Các nàng đi dạo một vòng, hái chút hoa dại thì người ở kinh thành
truyền đến tin tức.

Cái bang của nàng ngày càng lớn mạnh, hơn
nữa còn có hổ sơn nhân, còn có Mị Ảnh kỵ sĩ ở nông trường tham gia huấn
luyện cũng đã phân tán ở các tỉnh quan trọng, chuyên môn thu thập tình
báo, truyền lại tin tức. Vì an toàn, nàng đều áp dụng các thủ đoạn bảo
mật, cơ bản sẽ không đối mặt.

Nay nàng muốn tin tức gì, so với
triều đình hỏa tốc ba trăm dặm còn nhanh chóng hơn. Tờ giấy tình báo
viết rất đơn giản, phiên dịch lại chính là: “Thái tử bị thương ở chân là thật, có cùng đại tiểu thư tiếp xúc qua.”

Tô Mạt nhất thời tức giận. Thái tử này đúng là làm nàng phát điên. Hắn còn muốn gặp đại tỷ sao, khẳng định là đại ca bắc cầu.

Nàng nắm chặt tờ giấy, thong thả bước trên mặt cỏ xốp không một tiếng vang.
Kim Kết cùng Thủy Muội cầm hoa dại không dám lên tiếng. Một lát sau, Tô
Mạt đã quyết định chủ ý, nàng lấy cây bút máy tự chế, ở trên tờ giấy
viết một câu mật ngữ: “Trước tháng sáu làm cho Hoàng quý phi biết thải
tử không thích giang sơn, chỉ yêu nữ nhân.”

Nếu thái tử muốn nhân cơ hội nàng không ở trong kinh thành mà muốn đánh chủ ý lên đại tỷ thì
nàng sẽ cho hắn một cơ hội, một khảo nghiệm, một khảo nghiệm chân chính
chứ không phải kĩ xảo diễn trò lừa gạt nữ nhân.

Cho dù nàng
không đích thân nhìn nhưng không nghĩ nàng cũng biết thải tử lừa gạt tỷ
tỷ như thế nào. Nàng không thể để cho hắn thành công được, đừng tưởng
rằng nàng ở xa thì hắn muốn làm gì cũng đươc. Dù nàng rời kinh nhưng thế lực của nàng không có rời đi đâu.

Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ
Giác sua khi xử lý xong công vụ liền đi tản bộ, tiến đến chỗ các nàng
đang đứng, nhìn một chút, Hoàng Phủ Giác mẫn cảm hỏi: “Mạt Nhi, phát
sinh chuyện gì sao?”

Tô Mạt lập tức lắc đầu: “Không, chỉ là ta đang ngây ngốc thôi.”

Hắn cười nói: “Sợ đại ca nàng đến gây phiền toái.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Người của hoàng thượng được phái đi theo Tô Mạt giám thị không được nàng chiếu cố, chỉ được đi theo nàng mà thôi. Chính bản thân nàng ta yêu cầu như vậy, Tô Mạt cũng không miễn cưỡng. Chuyện khác tự nhiên đều được thông qua, chỉ có điều phải ở lại lều trại.Tô Mạt mang theo Kim Kết cùng Thủy Muội lấy cớ đi tản bộ, Hoàng Phủ Cẩn liền phái vài thị vệ đi theo bảo hộ các nàng. Các nàng đi dạo một vòng, hái chút hoa dại thì người ở kinh thành truyền đến tin tức.Cái bang của nàng ngày càng lớn mạnh, hơn nữa còn có hổ sơn nhân, còn có Mị Ảnh kỵ sĩ ở nông trường tham gia huấn luyện cũng đã phân tán ở các tỉnh quan trọng, chuyên môn thu thập tình báo, truyền lại tin tức. Vì an toàn, nàng đều áp dụng các thủ đoạn bảo mật, cơ bản sẽ không đối mặt.Nay nàng muốn tin tức gì, so với triều đình hỏa tốc ba trăm dặm còn nhanh chóng hơn. Tờ giấy tình báo viết rất đơn giản, phiên dịch lại chính là: “Thái tử bị thương ở chân là thật, có cùng đại tiểu thư tiếp xúc qua.”Tô Mạt nhất thời tức giận. Thái tử này đúng là làm nàng phát điên. Hắn còn muốn gặp đại tỷ sao, khẳng định là đại ca bắc cầu.Nàng nắm chặt tờ giấy, thong thả bước trên mặt cỏ xốp không một tiếng vang. Kim Kết cùng Thủy Muội cầm hoa dại không dám lên tiếng. Một lát sau, Tô Mạt đã quyết định chủ ý, nàng lấy cây bút máy tự chế, ở trên tờ giấy viết một câu mật ngữ: “Trước tháng sáu làm cho Hoàng quý phi biết thải tử không thích giang sơn, chỉ yêu nữ nhân.”Nếu thái tử muốn nhân cơ hội nàng không ở trong kinh thành mà muốn đánh chủ ý lên đại tỷ thì nàng sẽ cho hắn một cơ hội, một khảo nghiệm, một khảo nghiệm chân chính chứ không phải kĩ xảo diễn trò lừa gạt nữ nhân.Cho dù nàng không đích thân nhìn nhưng không nghĩ nàng cũng biết thải tử lừa gạt tỷ tỷ như thế nào. Nàng không thể để cho hắn thành công được, đừng tưởng rằng nàng ở xa thì hắn muốn làm gì cũng đươc. Dù nàng rời kinh nhưng thế lực của nàng không có rời đi đâu.Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác sua khi xử lý xong công vụ liền đi tản bộ, tiến đến chỗ các nàng đang đứng, nhìn một chút, Hoàng Phủ Giác mẫn cảm hỏi: “Mạt Nhi, phát sinh chuyện gì sao?”Tô Mạt lập tức lắc đầu: “Không, chỉ là ta đang ngây ngốc thôi.”Hắn cười nói: “Sợ đại ca nàng đến gây phiền toái.”

Chương 1232