Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1236
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt lại sai người tìm tre. Ở Khang Châu này, tre tự nhiên không ít.Chặt tre thành nhiều đoạn nhỏ, gọt bớt bên trong đi rồi bỏ vào nước sôi nấu, lại sai người sắp xếp mọi thứ theo ý nàng.Tiếp theo, nàng cho người gọi Hứa Thiệu tới.Hứa thiệu thực kinh ngạc, không biết vì sao Tô tiểu thư tìm mính, tâm trạng khá bất an.Hắn theo thị vệ vào bếp, khi nhìn thấy Tô Mạt thì kính cẩn hành lễ.Thường ngày ở trong cung cũng hay gặp Tô tiểu thư nhưng hắn không dám tiến lên chào, hơn nữa nàng tự nhiên cũng sẽ không chú ý tới hắn .Tô Mạt nhìn Hứa Thiệu cười, chỉ chỉ, ở đó xung quanh bị màn trướng che kín, bên trong không biết là cái gì“Ngươi đi vào nhìn một cái.”Hứa thiệu nhìn nhìn, liền một bộ hiên ngang lẫm liệt xốc lên màn đi vào, vừa thấy ngây ngẩn cả người.Chỉ thấy bên trong bốn bức vách là những ống trúc sắp xếp đều tăm tắp. Hứa Thiệu hết sức buồn bực, không biết những ống trúc này dùng làm gì thì nghe thấy Tô Mạt bên ngoài hô“ đổ nước !”.Hắn lập tức nghe tiếng kéo bàn, lại thấy nhiều người đem các thùng nước lớn khiêng tới, bên trong toàn nước ấm. Lạ một điều là những thùng nước đó đồng loạt nghiêng xuống, nước ấm không tràn ra ngoài mà đổ vào các ống trúc, từ ống trúc chảy xuống các chậu.Âm thanh nữ nhân thanh thúy vàng lên: “Lục thống lĩnh, tiểu thư thỉnh ngài tắm rửa”Lục thiệu mặt đỏ lên, lại vô cùng bội phục, vội ra ngoài tạ ơn Tô Mạt.Tô Mạt mỉm cười:“Tề vương điện hạ hy vọng các vị được tắm thoải mái một chút, sớm nghỉ ngơi, sangs mai còn phải xuất phát.”Nàng lại sai Thủy Muội hơn mười khối xà phòng tốt nhất của Hương lâu tới cùng những cao bôi chân cho họ.
Tô Mạt lại sai người tìm tre. Ở Khang Châu này, tre tự nhiên không ít.
Chặt tre thành nhiều đoạn nhỏ, gọt bớt bên trong đi rồi bỏ vào nước sôi nấu, lại sai người sắp xếp mọi thứ theo ý nàng.
Tiếp theo, nàng cho người gọi Hứa Thiệu tới.
Hứa thiệu thực kinh ngạc, không biết vì sao Tô tiểu thư tìm mính, tâm trạng khá bất an.
Hắn theo thị vệ vào bếp, khi nhìn thấy Tô Mạt thì kính cẩn hành lễ.
Thường ngày ở trong cung cũng hay gặp Tô tiểu thư nhưng hắn không dám tiến lên chào, hơn nữa nàng tự nhiên cũng sẽ không chú ý tới hắn .
Tô Mạt nhìn Hứa Thiệu cười, chỉ chỉ, ở đó xung quanh bị màn trướng che kín, bên trong không biết là cái gì
“Ngươi đi vào nhìn một cái.”
Hứa thiệu nhìn nhìn, liền một bộ hiên ngang lẫm liệt xốc lên màn đi vào, vừa thấy ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy bên trong bốn bức vách là những ống trúc sắp xếp đều tăm tắp. Hứa
Thiệu hết sức buồn bực, không biết những ống trúc này dùng làm gì thì
nghe thấy Tô Mạt bên ngoài hô“ đổ nước !”.
Hắn lập tức nghe tiếng kéo bàn, lại thấy nhiều người đem các thùng nước lớn khiêng tới, bên
trong toàn nước ấm. Lạ một điều là những thùng nước đó đồng loạt nghiêng xuống, nước ấm không tràn ra ngoài mà đổ vào các ống trúc, từ ống trúc
chảy xuống các chậu.
Âm thanh nữ nhân thanh thúy vàng lên: “Lục thống lĩnh, tiểu thư thỉnh ngài tắm rửa”
Lục thiệu mặt đỏ lên, lại vô cùng bội phục, vội ra ngoài tạ ơn Tô Mạt.
Tô Mạt mỉm cười:“Tề vương điện hạ hy vọng các vị được tắm thoải mái một chút, sớm nghỉ ngơi, sangs mai còn phải xuất phát.”
Nàng lại sai Thủy Muội hơn mười khối xà phòng tốt nhất của Hương lâu tới cùng những cao bôi chân cho họ.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt lại sai người tìm tre. Ở Khang Châu này, tre tự nhiên không ít.Chặt tre thành nhiều đoạn nhỏ, gọt bớt bên trong đi rồi bỏ vào nước sôi nấu, lại sai người sắp xếp mọi thứ theo ý nàng.Tiếp theo, nàng cho người gọi Hứa Thiệu tới.Hứa thiệu thực kinh ngạc, không biết vì sao Tô tiểu thư tìm mính, tâm trạng khá bất an.Hắn theo thị vệ vào bếp, khi nhìn thấy Tô Mạt thì kính cẩn hành lễ.Thường ngày ở trong cung cũng hay gặp Tô tiểu thư nhưng hắn không dám tiến lên chào, hơn nữa nàng tự nhiên cũng sẽ không chú ý tới hắn .Tô Mạt nhìn Hứa Thiệu cười, chỉ chỉ, ở đó xung quanh bị màn trướng che kín, bên trong không biết là cái gì“Ngươi đi vào nhìn một cái.”Hứa thiệu nhìn nhìn, liền một bộ hiên ngang lẫm liệt xốc lên màn đi vào, vừa thấy ngây ngẩn cả người.Chỉ thấy bên trong bốn bức vách là những ống trúc sắp xếp đều tăm tắp. Hứa Thiệu hết sức buồn bực, không biết những ống trúc này dùng làm gì thì nghe thấy Tô Mạt bên ngoài hô“ đổ nước !”.Hắn lập tức nghe tiếng kéo bàn, lại thấy nhiều người đem các thùng nước lớn khiêng tới, bên trong toàn nước ấm. Lạ một điều là những thùng nước đó đồng loạt nghiêng xuống, nước ấm không tràn ra ngoài mà đổ vào các ống trúc, từ ống trúc chảy xuống các chậu.Âm thanh nữ nhân thanh thúy vàng lên: “Lục thống lĩnh, tiểu thư thỉnh ngài tắm rửa”Lục thiệu mặt đỏ lên, lại vô cùng bội phục, vội ra ngoài tạ ơn Tô Mạt.Tô Mạt mỉm cười:“Tề vương điện hạ hy vọng các vị được tắm thoải mái một chút, sớm nghỉ ngơi, sangs mai còn phải xuất phát.”Nàng lại sai Thủy Muội hơn mười khối xà phòng tốt nhất của Hương lâu tới cùng những cao bôi chân cho họ.