Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1237

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng đứng dậy cám ơn lão Lý của phòng bếp, lại nhắc nhở: “Phải chú ý độ ấm của nước, đừng nóng quá nha.”Nói xong, nàng chắp tay sau lưng mang theo người cười hì hì rời đi. Nếu hết nước sôi thì cả phòng kia đều đã nóng rồi. Nàng ngửa mặt lên trời cười, đi nhanh về phòng mình.Nhưng Hoàng Phủ Cẩn không ở đó, thị vệ nói hắn đi tìm ngũ điện hạ thương lượng chính sự. Tô Mạt nghĩ nghĩ liền dẫn người mình đi nghỉ ngơi.Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Giác cùng Tô Trì nhìn lại địa hình Tô Châu, nghiên cứu lại Dã Khê Sơn, Tô Trì biết mình không thể làm chủ nên chỉ nói vài câu có lệ rồi về nghỉ ngơi.Hai người bọn họ tiếp tục thương lượng, đang nói liền nghe mơ hồ truyền đến tiếng cười đùa ầm ĩ, lại còn có cả tiếng hát nữa. Hai người liếc nhìn nhau một cái, kêu thị vệ đến hỏi.Thị vệ kia hớn hở nói: “Điện hạ, tiểu thư nghĩ biện pháp cho binh lình tắm rửa. Nhất bát nhất bát, tiểu nhân cũng muốn đến góp vui ”Hoàng Phủ Cẩn kinh ngạc nói: “Nhất bát nhất bát?”Thị vệ kia cười đến híp mắt: “Dạ, là quy định một lần mười người tắm rửa, nếu thân nhau, có thể hai người tắm cùng một ống trúc.”Hai người tò mò, ống trúc tắm rửa?Hoàng Phủ Giác đứng dậy: “Nhị ca, chúng ta đi xem sao.”Hoàng Phủ Cẩn cũng đứng dậy, cùng Ngũ điện hạ đi xem.Hai người theo thị vệ đến phòng bếp, chỉ thấy bên trong khói bốc lên nghi ngút, mấy người không ngừng nấu nước, nước sủi ùng ục ùng ục, sau đó pha với nước lạnh, đổ vào bên trong lều vải. Trong đó truyền đến tiếng cười hi hi ha ha, nghe qua thật vui vẻ, một chút cũng không giống đám người giễu võ dương oai thường ngày.Hoàng Phủ Giác thậm chí còn nghe được mấy người bình thường có khúc mắc nói cười ha ha, hắn thật sự tò mò, rất nhanh liền đi đến đó. Lập tức có người ngăn hắn lại, trước thi lễ sau đó cười nói: “Ngũ điện hạ, nơi này có quy củ, muốn đi vào phải cởi quần áo.”Hoàng Phủ Giác ngẩn ra, tuy rằng đều là nam nhân, cởi quần áo cũng không sao, bọn họ từ nhỏ đã được người hầu hạ tắm, tất nhiên sẽ không câu nệ.Nhưng nói thành quy củ, lập tức sẽ cảm thấy không quen, hắn quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Cẩn, dù sao hắn không ở trong quân đội, còn không biết có quy củ này. Hoàng Phủ Cẩn trừng mắt nhìn thị vệ kia, hắn lập tức cười hì hì hợp tình hợp lí nói: “Là Tô tiểu thư quy định.”

Nàng đứng dậy cám ơn lão Lý của phòng bếp, lại nhắc nhở: “Phải chú ý độ ấm của nước, đừng nóng quá nha.”

Nói xong, nàng chắp tay sau lưng mang theo người cười hì hì rời đi. Nếu hết nước sôi thì cả phòng kia đều đã nóng rồi. Nàng ngửa mặt lên trời cười, đi nhanh về phòng mình.

Nhưng Hoàng Phủ Cẩn không ở đó, thị vệ
nói hắn đi tìm ngũ điện hạ thương lượng chính sự. Tô Mạt nghĩ nghĩ liền
dẫn người mình đi nghỉ ngơi.

Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Giác cùng
Tô Trì nhìn lại địa hình Tô Châu, nghiên cứu lại Dã Khê Sơn, Tô Trì biết mình không thể làm chủ nên chỉ nói vài câu có lệ rồi về nghỉ ngơi.

Hai người bọn họ tiếp tục thương lượng, đang nói liền nghe mơ hồ truyền
đến tiếng cười đùa ầm ĩ, lại còn có cả tiếng hát nữa. Hai người liếc
nhìn nhau một cái, kêu thị vệ đến hỏi.

Thị vệ kia hớn hở nói:
“Điện hạ, tiểu thư nghĩ biện pháp cho binh lình tắm rửa. Nhất bát nhất
bát, tiểu nhân cũng muốn đến góp vui ”

Hoàng Phủ Cẩn kinh ngạc nói: “Nhất bát nhất bát?”

Thị vệ kia cười đến híp mắt: “Dạ, là quy định một lần mười người tắm rửa,
nếu thân nhau, có thể hai người tắm cùng một ống trúc.”

Hai người tò mò, ống trúc tắm rửa?

Hoàng Phủ Giác đứng dậy: “Nhị ca, chúng ta đi xem sao.”

Hoàng Phủ Cẩn cũng đứng dậy, cùng Ngũ điện hạ đi xem.

Hai người theo thị vệ đến phòng bếp, chỉ thấy bên trong khói bốc lên nghi
ngút, mấy người không ngừng nấu nước, nước sủi ùng ục ùng ục, sau đó pha với nước lạnh, đổ vào bên trong lều vải. Trong đó truyền đến tiếng cười hi hi ha ha, nghe qua thật vui vẻ, một chút cũng không giống đám người
giễu võ dương oai thường ngày.

Hoàng Phủ Giác thậm chí còn nghe
được mấy người bình thường có khúc mắc nói cười ha ha, hắn thật sự tò
mò, rất nhanh liền đi đến đó. Lập tức có người ngăn hắn lại, trước thi
lễ sau đó cười nói: “Ngũ điện hạ, nơi này có quy củ, muốn đi vào phải
cởi quần áo.”

Hoàng Phủ Giác ngẩn ra, tuy rằng đều là nam nhân,
cởi quần áo cũng không sao, bọn họ từ nhỏ đã được người hầu hạ tắm, tất
nhiên sẽ không câu nệ.

Nhưng nói thành quy củ, lập tức sẽ cảm
thấy không quen, hắn quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Cẩn, dù sao hắn không ở trong quân đội, còn không biết có quy củ này. Hoàng Phủ Cẩn trừng mắt
nhìn thị vệ kia, hắn lập tức cười hì hì hợp tình hợp lí nói: “Là Tô tiểu thư quy định.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng đứng dậy cám ơn lão Lý của phòng bếp, lại nhắc nhở: “Phải chú ý độ ấm của nước, đừng nóng quá nha.”Nói xong, nàng chắp tay sau lưng mang theo người cười hì hì rời đi. Nếu hết nước sôi thì cả phòng kia đều đã nóng rồi. Nàng ngửa mặt lên trời cười, đi nhanh về phòng mình.Nhưng Hoàng Phủ Cẩn không ở đó, thị vệ nói hắn đi tìm ngũ điện hạ thương lượng chính sự. Tô Mạt nghĩ nghĩ liền dẫn người mình đi nghỉ ngơi.Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Giác cùng Tô Trì nhìn lại địa hình Tô Châu, nghiên cứu lại Dã Khê Sơn, Tô Trì biết mình không thể làm chủ nên chỉ nói vài câu có lệ rồi về nghỉ ngơi.Hai người bọn họ tiếp tục thương lượng, đang nói liền nghe mơ hồ truyền đến tiếng cười đùa ầm ĩ, lại còn có cả tiếng hát nữa. Hai người liếc nhìn nhau một cái, kêu thị vệ đến hỏi.Thị vệ kia hớn hở nói: “Điện hạ, tiểu thư nghĩ biện pháp cho binh lình tắm rửa. Nhất bát nhất bát, tiểu nhân cũng muốn đến góp vui ”Hoàng Phủ Cẩn kinh ngạc nói: “Nhất bát nhất bát?”Thị vệ kia cười đến híp mắt: “Dạ, là quy định một lần mười người tắm rửa, nếu thân nhau, có thể hai người tắm cùng một ống trúc.”Hai người tò mò, ống trúc tắm rửa?Hoàng Phủ Giác đứng dậy: “Nhị ca, chúng ta đi xem sao.”Hoàng Phủ Cẩn cũng đứng dậy, cùng Ngũ điện hạ đi xem.Hai người theo thị vệ đến phòng bếp, chỉ thấy bên trong khói bốc lên nghi ngút, mấy người không ngừng nấu nước, nước sủi ùng ục ùng ục, sau đó pha với nước lạnh, đổ vào bên trong lều vải. Trong đó truyền đến tiếng cười hi hi ha ha, nghe qua thật vui vẻ, một chút cũng không giống đám người giễu võ dương oai thường ngày.Hoàng Phủ Giác thậm chí còn nghe được mấy người bình thường có khúc mắc nói cười ha ha, hắn thật sự tò mò, rất nhanh liền đi đến đó. Lập tức có người ngăn hắn lại, trước thi lễ sau đó cười nói: “Ngũ điện hạ, nơi này có quy củ, muốn đi vào phải cởi quần áo.”Hoàng Phủ Giác ngẩn ra, tuy rằng đều là nam nhân, cởi quần áo cũng không sao, bọn họ từ nhỏ đã được người hầu hạ tắm, tất nhiên sẽ không câu nệ.Nhưng nói thành quy củ, lập tức sẽ cảm thấy không quen, hắn quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Cẩn, dù sao hắn không ở trong quân đội, còn không biết có quy củ này. Hoàng Phủ Cẩn trừng mắt nhìn thị vệ kia, hắn lập tức cười hì hì hợp tình hợp lí nói: “Là Tô tiểu thư quy định.”

Chương 1237