Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1246: Cảm tình cốt nhục 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thủy Muội tư tưởng đơn thuần, tự nhiên không nghĩ nhiều. Thấy Tô Mạt nói như thế, nàng cũng không kiên trì, hết thảy đều nghe tiểu thư .Lúc này, người của Hoàng Phủ Cẩn về báo hắn với Hoàng Phủ Giác còn phải đi theo các quan viên thăm dò địa hình nơi đây, kêu nàng cứ ở lại Lai Châu, muốn ra ngoài dạo phố nhớ mang theo nhiều người bảo vệ. Còn nói, Tô Trì không dẫn người về nhưng cũng không tấn công lên Dã Kê, mà án binh bất động. Việc này cũng không trái với quân lệnh nên nàng không cần lo.Tô Mạt cười, có điên mà lo cho hắn. Cái tên đó cần chịu khổ mới sáng mắt ra. Hắn càng ngày càng ngạo mạn. Vài năm trước, hắn còn thường về nhà trò chuyện nhưng giờ càng lúc càng âm u .Hắn còn dám giúp thái tử thiết kế hại em ruột của mình.Món nợ này, Tô Mạt không sao nuốt trôi được.Hy vọng mọi chuyện ở kinh thành đều thuận lợi. Chỉ có như vậy, tỷ tỷ mới bớt khổ.Ở kinh thành cách xa ngàn dặm, đại tiểu thư ngồi trước gương, nhìn hộp trang sức cùng bình nhỏ mà ngẩn người. Mạt nhi không ở đây, rất nhiều chuyện nàng không biết tìm ai để nói.Chuyện thái tử gây ra ngày đó khiến nàng hoảng sợ, tuy không chết nhưng khi thấy hắn nhảy xuống, trong nháy mắt, tim nàng như ngừng đập.Nàng cảm giác được, hắn thật tâm yêu nàng.Nàng hiện giờ rối rắm, không biết làm sao cho phải. Huống hồ, nàng đã nhận lời tổ mẫu, gả cho Tần Nguyên Quân. Nàng cũng âm thầm thề quên đi thái tử, một lòng một dạ với Tần Nguyên Quân. Đó là người tốt, khi hắn cười lên rất ấm áp.Nhưng sao lòng nàng lại loạn như vậy?Hôm đó về nhà, hình như tổ mẫu có nghi ngờ, nhưng lại sợ nàng xấu hổ nên không nói.Hiện giờ, Tần gia nhắc tới cho người qua mai mối nhưng lại chưa tiến tới. Hoàng đế bên kia nói muốn cưới Tả tiểu thư cho thái tử nhưng chỉ mới tặng bảo vật quý giá, chưa đem sính lễ tới cửa.Nàng không biết có nên nói lại ý của thái tử cho tổ mẫu nghe hay không, hoặc là cự tuyệt Tần gia hoặc là.. Nàng không biết phải làm thế nào mới tốt, tâm loạn như ma.Hơn nữa nàng cảm thấy, bây giờ nàng không cách nào gả cho Tần Nguyên Quân , như vậy thật không công bằng với hắn.Dù sao, nàng không có thích hắn.Đi theo Mạt nhi lâu, nàng cũng bị ảnh hưởng, muốn lập gia đình với người mình yêu. Tuy mọi người đều phải qua mai mối, không mấy người được gả cho người mình thích, nhưng mà…
Thủy Muội tư tưởng đơn thuần, tự nhiên không nghĩ nhiều. Thấy Tô Mạt nói như thế, nàng cũng
không kiên trì, hết thảy đều nghe tiểu thư .
Lúc này, người của
Hoàng Phủ Cẩn về báo hắn với Hoàng Phủ Giác còn phải đi theo các quan
viên thăm dò địa hình nơi đây, kêu nàng cứ ở lại Lai Châu, muốn ra ngoài dạo phố nhớ mang theo nhiều người bảo vệ. Còn nói, Tô Trì không dẫn
người về nhưng cũng không tấn công lên Dã Kê, mà án binh bất động. Việc
này cũng không trái với quân lệnh nên nàng không cần lo.
Tô Mạt
cười, có điên mà lo cho hắn. Cái tên đó cần chịu khổ mới sáng mắt ra.
Hắn càng ngày càng ngạo mạn. Vài năm trước, hắn còn thường về nhà trò
chuyện nhưng giờ càng lúc càng âm u .
Hắn còn dám giúp thái tử thiết kế hại em ruột của mình.Món nợ này, Tô Mạt không sao nuốt trôi được.
Hy vọng mọi chuyện ở kinh thành đều thuận lợi. Chỉ có như vậy, tỷ tỷ mới bớt khổ.
Ở kinh thành cách xa ngàn dặm, đại tiểu thư ngồi trước gương, nhìn hộp
trang sức cùng bình nhỏ mà ngẩn người. Mạt nhi không ở đây, rất nhiều
chuyện nàng không biết tìm ai để nói.
Chuyện thái tử gây ra ngày
đó khiến nàng hoảng sợ, tuy không chết nhưng khi thấy hắn nhảy xuống,
trong nháy mắt, tim nàng như ngừng đập.
Nàng cảm giác được, hắn thật tâm yêu nàng.
Nàng hiện giờ rối rắm, không biết làm sao cho phải. Huống hồ, nàng đã nhận
lời tổ mẫu, gả cho Tần Nguyên Quân. Nàng cũng âm thầm thề quên đi thái
tử, một lòng một dạ với Tần Nguyên Quân. Đó là người tốt, khi hắn cười
lên rất ấm áp.
Nhưng sao lòng nàng lại loạn như vậy?
Hôm đó về nhà, hình như tổ mẫu có nghi ngờ, nhưng lại sợ nàng xấu hổ nên không nói.
Hiện giờ, Tần gia nhắc tới cho người qua mai mối nhưng lại chưa tiến tới.
Hoàng đế bên kia nói muốn cưới Tả tiểu thư cho thái tử nhưng chỉ mới
tặng bảo vật quý giá, chưa đem sính lễ tới cửa.
Nàng không biết
có nên nói lại ý của thái tử cho tổ mẫu nghe hay không, hoặc là cự tuyệt Tần gia hoặc là.. Nàng không biết phải làm thế nào mới tốt, tâm loạn
như ma.
Hơn nữa nàng cảm thấy, bây giờ nàng không cách nào gả cho Tần Nguyên Quân , như vậy thật không công bằng với hắn.
Dù sao, nàng không có thích hắn.
Đi theo Mạt nhi lâu, nàng cũng bị ảnh hưởng, muốn lập gia đình với người
mình yêu. Tuy mọi người đều phải qua mai mối, không mấy người được gả
cho người mình thích, nhưng mà…
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thủy Muội tư tưởng đơn thuần, tự nhiên không nghĩ nhiều. Thấy Tô Mạt nói như thế, nàng cũng không kiên trì, hết thảy đều nghe tiểu thư .Lúc này, người của Hoàng Phủ Cẩn về báo hắn với Hoàng Phủ Giác còn phải đi theo các quan viên thăm dò địa hình nơi đây, kêu nàng cứ ở lại Lai Châu, muốn ra ngoài dạo phố nhớ mang theo nhiều người bảo vệ. Còn nói, Tô Trì không dẫn người về nhưng cũng không tấn công lên Dã Kê, mà án binh bất động. Việc này cũng không trái với quân lệnh nên nàng không cần lo.Tô Mạt cười, có điên mà lo cho hắn. Cái tên đó cần chịu khổ mới sáng mắt ra. Hắn càng ngày càng ngạo mạn. Vài năm trước, hắn còn thường về nhà trò chuyện nhưng giờ càng lúc càng âm u .Hắn còn dám giúp thái tử thiết kế hại em ruột của mình.Món nợ này, Tô Mạt không sao nuốt trôi được.Hy vọng mọi chuyện ở kinh thành đều thuận lợi. Chỉ có như vậy, tỷ tỷ mới bớt khổ.Ở kinh thành cách xa ngàn dặm, đại tiểu thư ngồi trước gương, nhìn hộp trang sức cùng bình nhỏ mà ngẩn người. Mạt nhi không ở đây, rất nhiều chuyện nàng không biết tìm ai để nói.Chuyện thái tử gây ra ngày đó khiến nàng hoảng sợ, tuy không chết nhưng khi thấy hắn nhảy xuống, trong nháy mắt, tim nàng như ngừng đập.Nàng cảm giác được, hắn thật tâm yêu nàng.Nàng hiện giờ rối rắm, không biết làm sao cho phải. Huống hồ, nàng đã nhận lời tổ mẫu, gả cho Tần Nguyên Quân. Nàng cũng âm thầm thề quên đi thái tử, một lòng một dạ với Tần Nguyên Quân. Đó là người tốt, khi hắn cười lên rất ấm áp.Nhưng sao lòng nàng lại loạn như vậy?Hôm đó về nhà, hình như tổ mẫu có nghi ngờ, nhưng lại sợ nàng xấu hổ nên không nói.Hiện giờ, Tần gia nhắc tới cho người qua mai mối nhưng lại chưa tiến tới. Hoàng đế bên kia nói muốn cưới Tả tiểu thư cho thái tử nhưng chỉ mới tặng bảo vật quý giá, chưa đem sính lễ tới cửa.Nàng không biết có nên nói lại ý của thái tử cho tổ mẫu nghe hay không, hoặc là cự tuyệt Tần gia hoặc là.. Nàng không biết phải làm thế nào mới tốt, tâm loạn như ma.Hơn nữa nàng cảm thấy, bây giờ nàng không cách nào gả cho Tần Nguyên Quân , như vậy thật không công bằng với hắn.Dù sao, nàng không có thích hắn.Đi theo Mạt nhi lâu, nàng cũng bị ảnh hưởng, muốn lập gia đình với người mình yêu. Tuy mọi người đều phải qua mai mối, không mấy người được gả cho người mình thích, nhưng mà…