Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1247: Giang sơn mỹ nhân, ngươi chọn bên nào 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng nhìn chiếc đĩa hình hoa sen đựng dầu bôi tóc hoa hồng trong suốt, chậm rãi nhắm mắt, bỏ vào đó hai đóa hoa, đếm đủ một trăm mới mở mắt ra.Vừa nhìn vào đĩa, tim nàng đập mạnh như muốn xé tung lồng ngực… nhìn lại lần nữa lại thẫn thờ.Bình thường, muốn nàng im lặng chờ..Chờ nhưng chờ đợi gì đây?Chờ thái tử xin hoàng đế cưới nàng cho hắn sao? Hắn có đủ dũng cảm, đủ si tình như Hoàng Phủ Cẩn dành cho Mạt nhi sao?Chuyện Hoàng Phủ Cẩn xin cưới Mạt nhi, tuy hoàng thượng chưa đồng ý nhưng hắn không cần. Hắn chỉ làm như vậy để tuyên bố với tất cả mọi người rằng: “ Mạt nhi là của hắn. Không ai được phép mơ tưởng đến nàng.”Loại tuyên thệ nặng tình như vậy đối với một nữ tử suốt ngày ở trong khuê phòng như nàng là cỡ nào rung động, là mong ước mà các nàng luôn khao khát.“Tỷ tỷ, sao không ra ngoài hít thở, ru rú trong đó làm gì? Mấy lúc hết mưa như thế này, không khí đặc biệt tốt nha. Hoa lựu trong viện nở nhiều, đẹp thật sự nha!”Nhị tiểu thư thướt tha đi tới, nhìn nàng cười.Mạt nhi không có ở đây, hình như nhị tiểu thư tự do hơn, dám ra ngoài lắc lư.Hơn nữa, hình như tâm trạng nàng ta rất tốt, còn có vẻ đẫy đà làm cho hai má vỗn gầy trước kia nay thêm phần da thịt, càng quyến rũ hơn xưa.Đại tiểu thư thản nhiên nhìn nàng: “Muội muội không biết quy củ sao? Cũng không làm cho người ta thông truyền?”Nàng muốn yên lặng chút nên mới sai bọn nha đầu đều đi thêu túi hương, làm sa y, nhưng thủ vệ đâu?Đại tiểu thư nhíu mi.Nhị tiểu thư cười :“Tỷ tỷ, làm gì xa lạ với muội như vậy? Muội chỉ muốn qua đây nói cho tỷ biết, nghe nói bệ hạ tuyên chỉ, cho khâm thiên giám chọn ngày lành tháng tốt, muốn đem sính lễ qua Tả gia.”Đại tiểu thư mí mắt nhảy dựng.Nhị tiểu thư tiếp tục cười nói: “Muội nghe người ta nói , ngày đó tỷ tỷ đi mười dặm, cùng thái tử điện hạ tự tiện gặp gỡ, hoàng quý phi nương nương biết được liền nổi trận lôi đình tâu lên bệ hạ.Bệ hạ liền chất vấn thái tử, thái tử nói muốn cưới tỷ tỷ, kết quả thì sao nha? Bệ hạ giận dữ, cho ngài ấy chọn: một là tỷ tỷ, hai là địa vị thái tử. Bệ hạ còn sai Lưu công công chuẩn bị sẵn thánh chỉ, chỉ cần thái tử nói ra đáp án liền viết xuống, ấn ngọc tỷ chiêu cáo thiên hạ, tuyệt không cho phép đổi ý.”Đại tiểu thư hô hấp bị kiềm hãm, tim đập cơ hồ đình chỉ, vội vàng nói:“Hắn......” Nhưng lại mạnh mẽ cắn môi, đem lời còn lại nuốt xuống.Nhị tiểu thư chậm rãi ngồi xuống, ra vẻ tỷ muội tình thâm:“Tỷ tỷ, ngươi nói thử xem, điện hạ sẽ chọn bên nào?”Đại tiểu thư lạnh lùng nói:“Chờ nghe chỉ không phải được rồi sao?”
Nàng nhìn chiếc đĩa
hình hoa sen đựng dầu bôi tóc hoa hồng trong suốt, chậm rãi nhắm mắt, bỏ vào đó hai đóa hoa, đếm đủ một trăm mới mở mắt ra.
Vừa nhìn vào đĩa, tim nàng đập mạnh như muốn xé tung lồng ngực… nhìn lại lần nữa lại thẫn thờ.
Bình thường, muốn nàng im lặng chờ..
Chờ nhưng chờ đợi gì đây?
Chờ thái tử xin hoàng đế cưới nàng cho hắn sao? Hắn có đủ dũng cảm, đủ si tình như Hoàng Phủ Cẩn dành cho Mạt nhi sao?
Chuyện Hoàng Phủ Cẩn xin cưới Mạt nhi, tuy hoàng thượng chưa đồng ý nhưng hắn
không cần. Hắn chỉ làm như vậy để tuyên bố với tất cả mọi người rằng: “
Mạt nhi là của hắn. Không ai được phép mơ tưởng đến nàng.”
Loại
tuyên thệ nặng tình như vậy đối với một nữ tử suốt ngày ở trong khuê
phòng như nàng là cỡ nào rung động, là mong ước mà các nàng luôn khao
khát.
“Tỷ tỷ, sao không ra ngoài hít thở, ru rú trong đó làm gì? Mấy lúc hết mưa như thế này, không khí đặc biệt tốt nha. Hoa lựu trong viện nở nhiều, đẹp thật sự nha!”
Nhị tiểu thư thướt tha đi tới, nhìn nàng cười.
Mạt nhi không có ở đây, hình như nhị tiểu thư tự do hơn, dám ra ngoài lắc lư.
Hơn nữa, hình như tâm trạng nàng ta rất tốt, còn có vẻ đẫy đà làm cho hai
má vỗn gầy trước kia nay thêm phần da thịt, càng quyến rũ hơn xưa.
Đại tiểu thư thản nhiên nhìn nàng: “Muội muội không biết quy củ sao? Cũng không làm cho người ta thông truyền?”
Nàng muốn yên lặng chút nên mới sai bọn nha đầu đều đi thêu túi hương, làm sa y, nhưng thủ vệ đâu?
Đại tiểu thư nhíu mi.
Nhị tiểu thư cười :“Tỷ tỷ, làm gì xa lạ với muội như vậy? Muội chỉ muốn qua đây nói cho tỷ biết, nghe nói bệ hạ tuyên chỉ, cho khâm thiên giám chọn ngày lành tháng tốt, muốn đem sính lễ qua Tả gia.”
Đại tiểu thư mí mắt nhảy dựng.
Nhị tiểu thư tiếp tục cười nói: “Muội nghe người ta nói , ngày đó tỷ tỷ đi
mười dặm, cùng thái tử điện hạ tự tiện gặp gỡ, hoàng quý phi nương nương biết được liền nổi trận lôi đình tâu lên bệ hạ.Bệ hạ liền chất vấn thái tử, thái tử nói muốn cưới tỷ tỷ, kết quả thì sao nha? Bệ hạ giận dữ,
cho ngài ấy chọn: một là tỷ tỷ, hai là địa vị thái tử. Bệ hạ còn sai Lưu công công chuẩn bị sẵn thánh chỉ, chỉ cần thái tử nói ra đáp án liền
viết xuống, ấn ngọc tỷ chiêu cáo thiên hạ, tuyệt không cho phép đổi ý.”
Đại tiểu thư hô hấp bị kiềm hãm, tim đập cơ hồ đình chỉ, vội vàng
nói:“Hắn......” Nhưng lại mạnh mẽ cắn môi, đem lời còn lại nuốt xuống.
Nhị tiểu thư chậm rãi ngồi xuống, ra vẻ tỷ muội tình thâm:“Tỷ tỷ, ngươi nói thử xem, điện hạ sẽ chọn bên nào?”
Đại tiểu thư lạnh lùng nói:“Chờ nghe chỉ không phải được rồi sao?”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng nhìn chiếc đĩa hình hoa sen đựng dầu bôi tóc hoa hồng trong suốt, chậm rãi nhắm mắt, bỏ vào đó hai đóa hoa, đếm đủ một trăm mới mở mắt ra.Vừa nhìn vào đĩa, tim nàng đập mạnh như muốn xé tung lồng ngực… nhìn lại lần nữa lại thẫn thờ.Bình thường, muốn nàng im lặng chờ..Chờ nhưng chờ đợi gì đây?Chờ thái tử xin hoàng đế cưới nàng cho hắn sao? Hắn có đủ dũng cảm, đủ si tình như Hoàng Phủ Cẩn dành cho Mạt nhi sao?Chuyện Hoàng Phủ Cẩn xin cưới Mạt nhi, tuy hoàng thượng chưa đồng ý nhưng hắn không cần. Hắn chỉ làm như vậy để tuyên bố với tất cả mọi người rằng: “ Mạt nhi là của hắn. Không ai được phép mơ tưởng đến nàng.”Loại tuyên thệ nặng tình như vậy đối với một nữ tử suốt ngày ở trong khuê phòng như nàng là cỡ nào rung động, là mong ước mà các nàng luôn khao khát.“Tỷ tỷ, sao không ra ngoài hít thở, ru rú trong đó làm gì? Mấy lúc hết mưa như thế này, không khí đặc biệt tốt nha. Hoa lựu trong viện nở nhiều, đẹp thật sự nha!”Nhị tiểu thư thướt tha đi tới, nhìn nàng cười.Mạt nhi không có ở đây, hình như nhị tiểu thư tự do hơn, dám ra ngoài lắc lư.Hơn nữa, hình như tâm trạng nàng ta rất tốt, còn có vẻ đẫy đà làm cho hai má vỗn gầy trước kia nay thêm phần da thịt, càng quyến rũ hơn xưa.Đại tiểu thư thản nhiên nhìn nàng: “Muội muội không biết quy củ sao? Cũng không làm cho người ta thông truyền?”Nàng muốn yên lặng chút nên mới sai bọn nha đầu đều đi thêu túi hương, làm sa y, nhưng thủ vệ đâu?Đại tiểu thư nhíu mi.Nhị tiểu thư cười :“Tỷ tỷ, làm gì xa lạ với muội như vậy? Muội chỉ muốn qua đây nói cho tỷ biết, nghe nói bệ hạ tuyên chỉ, cho khâm thiên giám chọn ngày lành tháng tốt, muốn đem sính lễ qua Tả gia.”Đại tiểu thư mí mắt nhảy dựng.Nhị tiểu thư tiếp tục cười nói: “Muội nghe người ta nói , ngày đó tỷ tỷ đi mười dặm, cùng thái tử điện hạ tự tiện gặp gỡ, hoàng quý phi nương nương biết được liền nổi trận lôi đình tâu lên bệ hạ.Bệ hạ liền chất vấn thái tử, thái tử nói muốn cưới tỷ tỷ, kết quả thì sao nha? Bệ hạ giận dữ, cho ngài ấy chọn: một là tỷ tỷ, hai là địa vị thái tử. Bệ hạ còn sai Lưu công công chuẩn bị sẵn thánh chỉ, chỉ cần thái tử nói ra đáp án liền viết xuống, ấn ngọc tỷ chiêu cáo thiên hạ, tuyệt không cho phép đổi ý.”Đại tiểu thư hô hấp bị kiềm hãm, tim đập cơ hồ đình chỉ, vội vàng nói:“Hắn......” Nhưng lại mạnh mẽ cắn môi, đem lời còn lại nuốt xuống.Nhị tiểu thư chậm rãi ngồi xuống, ra vẻ tỷ muội tình thâm:“Tỷ tỷ, ngươi nói thử xem, điện hạ sẽ chọn bên nào?”Đại tiểu thư lạnh lùng nói:“Chờ nghe chỉ không phải được rồi sao?”