Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1250: Nếu không yêu, tuyệt không nên giữ lại 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Mạt nhi lúc ấy cười hì hì đáp:“Nếu hắn đáng để muội yêu, đối muội toàn tâm toàn ý, núi đao biển lửa cũng không ngại, muội tuyệt đối không buông tay. Nhưng nếu hắn không đáng để muội trả giá, muội tuyệt không dại khờ chờ hắn. Dù việc làm của muội có không hợp thế tục, muội cũng không ngại. Tâm của muội không ai có thể thay đổi. Yêu là yêu, không yêu là không yêu, không quyền lực nào có thể lay chuyển được.”Nhớ tới lời của Mạt nhi, đại tiểu thư thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều.Trong lòng nàng chậm rãi nói:“Mạt nhi, tỷ đã vì hắn mà chết, tuy không thành nhưng cũng đã trả hết nợ cho hắn. Tỷ không nợ hắn nữa, cũng như tỷ đã không còn nợ nần gì với Vương phu nhân vậy.”Nàng có thể vì hắn mà tranh, vì hắn mà chết nhưng hắn có biết điều đó không?Hắn không toàn tâm toàn ý với nàng, vậy tại sao nàng lại không chặt đứt với hắn?Cả tình yêu cũng cắt đứt.Nàng muốn ở vậy suốt đời nhưng tổ mẫu không chấp nhận.Hơn nữa, nàng vừa thương tâm vì thái tử xong, giờ nếu quay sang Tần Nguyên Quân, cảm giác như tránh hang này lại nhảy sang hang khác.Như vậy, với nàng hay với Tần Nguyên Quân cũng đều không tốt.Có lẽ, nàng có thể nghĩ được biện pháp nào đó để hoãn lại chuyện thành hôn này thêm một thời gian nữa.Nàng gật đầu, tiếng nói dù hơi khàn nhưng rõ từng câu: “Thỉnh ma ma thưa lại với tổ mẫu, ta đã biết. Ta sẽ chuẩn bị tốt . Ta sẽ mang lễ vật chúc mừng Tả muội muội. Còn nữa, phiền ma ma thưa lại với Tổ mẫu cho ta đi Tướng Quốc Tự dâng hương cầu phúc, phù hộ Mạt nhi cùng mọi người mau chiến thắng trở về.”Trương ma ma nhàng thở ra, mỉm cười rời đi.Rất nhanh, tiểu nha đầu đến truyền lời, lão phu nhân chấp nhận, còn truyền lời an ủi nàng không cần buồn khổ, cho dù xuất giá cũng chưa phải lúc này.Trai giới ba ngày, sau đó tắm rửa huân hương, đại tiểu thư sáng sớm liền đứng dậy rửa mặt chải đầu, đi Tướng Quốc Tự cầu phúc, Tô Hinh Nhi bởi vì cảm mạo nên dưỡng bệnh trong phòng, không thể cùng đi.Đại tiểu thư trước lễ bái tổ mẫu, sau đó Lâm di nương dẫn theo nhiều nha đầu bà tử đi cùng nàng, lão phu nhân còn phái vài cái gia đinh cường tráng đi theo. Đại tiểu thư không muốn người ngoài biết chuyện nàng đi dâng hương nên nàng chỉ âm thầm đi, không phô trương, chỉ gởi bái thiếp đến Tướng Quốc Tự, xin sắp xếp cho nàng thời gian để dâng hương một mình.

Mạt nhi lúc ấy cười hì hì đáp:“Nếu hắn đáng để muội yêu, đối muội toàn tâm toàn ý, núi đao
biển lửa cũng không ngại, muội tuyệt đối không buông tay. Nhưng nếu hắn
không đáng để muội trả giá, muội tuyệt không dại khờ chờ hắn. Dù việc
làm của muội có không hợp thế tục, muội cũng không ngại. Tâm của muội
không ai có thể thay đổi. Yêu là yêu, không yêu là không yêu, không
quyền lực nào có thể lay chuyển được.”

Nhớ tới lời của Mạt nhi,
đại tiểu thư thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều.Trong lòng nàng chậm rãi nói:“Mạt nhi, tỷ đã vì hắn mà chết, tuy không thành nhưng cũng đã
trả hết nợ cho hắn. Tỷ không nợ hắn nữa, cũng như tỷ đã không còn nợ nần gì với Vương phu nhân vậy.”

Nàng có thể vì hắn mà tranh, vì hắn mà chết nhưng hắn có biết điều đó không?

Hắn không toàn tâm toàn ý với nàng, vậy tại sao nàng lại không chặt đứt với hắn?

Cả tình yêu cũng cắt đứt.

Nàng muốn ở vậy suốt đời nhưng tổ mẫu không chấp nhận.

Hơn nữa, nàng vừa thương tâm vì thái tử xong, giờ nếu quay sang Tần Nguyên
Quân, cảm giác như tránh hang này lại nhảy sang hang khác.Như vậy, với
nàng hay với Tần Nguyên Quân cũng đều không tốt.

Có lẽ, nàng có thể nghĩ được biện pháp nào đó để hoãn lại chuyện thành hôn này thêm một thời gian nữa.

Nàng gật đầu, tiếng nói dù hơi khàn nhưng rõ từng câu: “Thỉnh ma ma thưa lại với tổ mẫu, ta đã biết. Ta sẽ chuẩn bị tốt . Ta sẽ mang lễ vật chúc
mừng Tả muội muội. Còn nữa, phiền ma ma thưa lại với Tổ mẫu cho ta đi
Tướng Quốc Tự dâng hương cầu phúc, phù hộ Mạt nhi cùng mọi người mau
chiến thắng trở về.”

Trương ma ma nhàng thở ra, mỉm cười rời đi.

Rất nhanh, tiểu nha đầu đến truyền lời, lão phu nhân chấp nhận, còn truyền
lời an ủi nàng không cần buồn khổ, cho dù xuất giá cũng chưa phải lúc
này.

Trai giới ba ngày, sau đó tắm rửa huân hương, đại tiểu thư
sáng sớm liền đứng dậy rửa mặt chải đầu, đi Tướng Quốc Tự cầu phúc, Tô
Hinh Nhi bởi vì cảm mạo nên dưỡng bệnh trong phòng, không thể cùng đi.

Đại tiểu thư trước lễ bái tổ mẫu, sau đó Lâm di nương dẫn theo nhiều nha
đầu bà tử đi cùng nàng, lão phu nhân còn phái vài cái gia đinh cường
tráng đi theo. Đại tiểu thư không muốn người ngoài biết chuyện nàng đi
dâng hương nên nàng chỉ âm thầm đi, không phô trương, chỉ gởi bái thiếp
đến Tướng Quốc Tự, xin sắp xếp cho nàng thời gian để dâng hương một
mình.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Mạt nhi lúc ấy cười hì hì đáp:“Nếu hắn đáng để muội yêu, đối muội toàn tâm toàn ý, núi đao biển lửa cũng không ngại, muội tuyệt đối không buông tay. Nhưng nếu hắn không đáng để muội trả giá, muội tuyệt không dại khờ chờ hắn. Dù việc làm của muội có không hợp thế tục, muội cũng không ngại. Tâm của muội không ai có thể thay đổi. Yêu là yêu, không yêu là không yêu, không quyền lực nào có thể lay chuyển được.”Nhớ tới lời của Mạt nhi, đại tiểu thư thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều.Trong lòng nàng chậm rãi nói:“Mạt nhi, tỷ đã vì hắn mà chết, tuy không thành nhưng cũng đã trả hết nợ cho hắn. Tỷ không nợ hắn nữa, cũng như tỷ đã không còn nợ nần gì với Vương phu nhân vậy.”Nàng có thể vì hắn mà tranh, vì hắn mà chết nhưng hắn có biết điều đó không?Hắn không toàn tâm toàn ý với nàng, vậy tại sao nàng lại không chặt đứt với hắn?Cả tình yêu cũng cắt đứt.Nàng muốn ở vậy suốt đời nhưng tổ mẫu không chấp nhận.Hơn nữa, nàng vừa thương tâm vì thái tử xong, giờ nếu quay sang Tần Nguyên Quân, cảm giác như tránh hang này lại nhảy sang hang khác.Như vậy, với nàng hay với Tần Nguyên Quân cũng đều không tốt.Có lẽ, nàng có thể nghĩ được biện pháp nào đó để hoãn lại chuyện thành hôn này thêm một thời gian nữa.Nàng gật đầu, tiếng nói dù hơi khàn nhưng rõ từng câu: “Thỉnh ma ma thưa lại với tổ mẫu, ta đã biết. Ta sẽ chuẩn bị tốt . Ta sẽ mang lễ vật chúc mừng Tả muội muội. Còn nữa, phiền ma ma thưa lại với Tổ mẫu cho ta đi Tướng Quốc Tự dâng hương cầu phúc, phù hộ Mạt nhi cùng mọi người mau chiến thắng trở về.”Trương ma ma nhàng thở ra, mỉm cười rời đi.Rất nhanh, tiểu nha đầu đến truyền lời, lão phu nhân chấp nhận, còn truyền lời an ủi nàng không cần buồn khổ, cho dù xuất giá cũng chưa phải lúc này.Trai giới ba ngày, sau đó tắm rửa huân hương, đại tiểu thư sáng sớm liền đứng dậy rửa mặt chải đầu, đi Tướng Quốc Tự cầu phúc, Tô Hinh Nhi bởi vì cảm mạo nên dưỡng bệnh trong phòng, không thể cùng đi.Đại tiểu thư trước lễ bái tổ mẫu, sau đó Lâm di nương dẫn theo nhiều nha đầu bà tử đi cùng nàng, lão phu nhân còn phái vài cái gia đinh cường tráng đi theo. Đại tiểu thư không muốn người ngoài biết chuyện nàng đi dâng hương nên nàng chỉ âm thầm đi, không phô trương, chỉ gởi bái thiếp đến Tướng Quốc Tự, xin sắp xếp cho nàng thời gian để dâng hương một mình.

Chương 1250: Nếu không yêu, tuyệt không nên giữ lại 02