Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1249: Nếu không yêu, tuyệt không nên giữ lại 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lăng Nhược hừ lạnh nhưng vẫn đứng lại nghe, Lưu Vân nói:“Là do Tô quốc Công cùng Tô lão phu nhân xin hoàng đế . Tô gia nguyện ý vì hoàng đế cúc cung tận tụy, nhưng họ hy vọng các con của mình không bị gả vào hoàng cung. Hoàng đế cũng biết hậu cung là nơi ra sao, hơn nữa ông ta vẫn cần đến thực lực của Tô quốc công nên không thể không đáp ứng.”Lăng Nhược không nghe xong hết đã bỏ đi ra ngoài.Việc này nàng có nghe tiểu thư nói tới. Nhưng tiểu thư nói ý đồ thật sự của hoàng đế có thể là sợ sau này thái tử không khống chế được Tô gia, khiến cho Tô gia ngày một lớn mạnh, sức uy hiếp còn hơn cả Tống tướng bây giờ.Mặt khác, cũng có thể hoàng đế nhìn thấy bản chất thái tử, không muốn sau này Tô gia vì hắn mà phải chịu tai ương. Hai loại khả năng này là cao nhất nhưng không biết hắn sẽ nghiêng về khả năng nào. Dẫu sao, người làm hoàng đế, có mấy ai là không thâm tang bất lộ đâu.Mấy ngày sau, quả nhiên trong cung truyền ra tin tức, hoàng đế chiêu cáo thiên hạ, chọn Tả tiểu thư làm thái tử phi. Tả tiểu thư mẫn lệ đoan trang, hiền lành biết lễ, rất xứng đôi với thái tử.Đại tiểu thư đang ở trong phòng uống cháo tổ yên, khi nghe tin , nàng không nhị được run lên, tay nắm chặt váy, sắc mặt tái xanh.Minh Nguyệt cùng mấy nha hoàn nữa vội vì nàng thay kiện quần áo khác.Người tới truyền lời là Trương ma ma, bà theo lệnh lão phu nhân sai nàng chọn lễ vật đến chúc mừng Tả tiểu thư.Hơn nữa, lão phu nhân còn đưa tới rất nhiều lăng la tơ lụa để nàng chọn may áo cưới.Đợi đại tiểu thư một lần nữa ngồi vào chỗ của mình, Trương ma ma mới nói tiếp:“Đại tiểu thư, lão phu nhân nói hết thảy cũng không miễn cưỡng ngài, nhưng con người không mấy ai tránh được số phận, hơn nữa, cũng không thể đem hy vọng của mình đặt lên trên người khác. Có những người không đáng để chờ đợi. Có những chuyện cần phải nhìn thấu đáo.”Đại tiểu thư rơi lệ đầy mặt, những lý do như thái tử bị hoàng đế bắt buộc, linh tinh đều bị tiêu diệt.Nàng nắm chặt mảnh lụa đỏ rực trong tay, nét mặt liên tục thay đổi, mọi rối rắm trong lòng cũng dần dần hồi phục.Có lẽ, đây là số mạng của nàng. Có lẽ, do đời trước nàng gây quá nhiều tội nghiệt nên kiếp này phải trả. Kiếp này, tuy nàng được sinh trong nhà phú quý nhưng lại bị mẹ ruột vứt bỏ, yêu một người không nên yêu.Mạt nhi thường nói người thích người không có gì sai nhưng có người thích hợp, có người không thích hợp, mà phần lớn là không thích hợp. Vấn đề còn lại là họ có chấp nhận hay không? Có người chấp nhận, có người không thể chấp nhận.Nàng vốn là người quen chịu đựng, nhưng từ ngày quen Mạt nhi, nàng cũng thay đổi dần suy nghĩ của mình.Nàng từng hỏi qua Mạt nhi:“Nếu là muội, muội sẽ làm thế nào?”

Lăng Nhược hừ lạnh
nhưng vẫn đứng lại nghe, Lưu Vân nói:“Là do Tô quốc Công cùng Tô lão phu nhân xin hoàng đế . Tô gia nguyện ý vì hoàng đế cúc cung tận tụy, nhưng họ hy vọng các con của mình không bị gả vào hoàng cung. Hoàng đế cũng
biết hậu cung là nơi ra sao, hơn nữa ông ta vẫn cần đến thực lực của Tô
quốc công nên không thể không đáp ứng.”

Lăng Nhược không nghe xong hết đã bỏ đi ra ngoài.

Việc này nàng có nghe tiểu thư nói tới. Nhưng tiểu thư nói ý đồ thật sự của
hoàng đế có thể là sợ sau này thái tử không khống chế được Tô gia, khiến cho Tô gia ngày một lớn mạnh, sức uy hiếp còn hơn cả Tống tướng bây
giờ.

Mặt khác, cũng có thể hoàng đế nhìn thấy bản chất thái tử,
không muốn sau này Tô gia vì hắn mà phải chịu tai ương. Hai loại khả
năng này là cao nhất nhưng không biết hắn sẽ nghiêng về khả năng nào.
Dẫu sao, người làm hoàng đế, có mấy ai là không thâm tang bất lộ đâu.

Mấy ngày sau, quả nhiên trong cung truyền ra tin tức, hoàng đế chiêu cáo
thiên hạ, chọn Tả tiểu thư làm thái tử phi. Tả tiểu thư mẫn lệ đoan
trang, hiền lành biết lễ, rất xứng đôi với thái tử.

Đại tiểu thư
đang ở trong phòng uống cháo tổ yên, khi nghe tin , nàng không nhị được
run lên, tay nắm chặt váy, sắc mặt tái xanh.

Minh Nguyệt cùng mấy nha hoàn nữa vội vì nàng thay kiện quần áo khác.

Người tới truyền lời là Trương ma ma, bà theo lệnh lão phu nhân sai nàng chọn lễ vật đến chúc mừng Tả tiểu thư.

Hơn nữa, lão phu nhân còn đưa tới rất nhiều lăng la tơ lụa để nàng chọn may áo cưới.

Đợi đại tiểu thư một lần nữa ngồi vào chỗ của mình, Trương ma ma mới nói
tiếp:“Đại tiểu thư, lão phu nhân nói hết thảy cũng không miễn cưỡng
ngài, nhưng con người không mấy ai tránh được số phận, hơn nữa, cũng
không thể đem hy vọng của mình đặt lên trên người khác. Có những người
không đáng để chờ đợi. Có những chuyện cần phải nhìn thấu đáo.”

Đại tiểu thư rơi lệ đầy mặt, những lý do như thái tử bị hoàng đế bắt buộc, linh tinh đều bị tiêu diệt.

Nàng nắm chặt mảnh lụa đỏ rực trong tay, nét mặt liên tục thay đổi, mọi rối rắm trong lòng cũng dần dần hồi phục.

Có lẽ, đây là số mạng của nàng. Có lẽ, do đời trước nàng gây quá nhiều
tội nghiệt nên kiếp này phải trả. Kiếp này, tuy nàng được sinh trong nhà phú quý nhưng lại bị mẹ ruột vứt bỏ, yêu một người không nên yêu.

Mạt nhi thường nói người thích người không có gì sai nhưng có người thích
hợp, có người không thích hợp, mà phần lớn là không thích hợp. Vấn đề
còn lại là họ có chấp nhận hay không? Có người chấp nhận, có người không thể chấp nhận.

Nàng vốn là người quen chịu đựng, nhưng từ ngày quen Mạt nhi, nàng cũng thay đổi dần suy nghĩ của mình.

Nàng từng hỏi qua Mạt nhi:“Nếu là muội, muội sẽ làm thế nào?”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lăng Nhược hừ lạnh nhưng vẫn đứng lại nghe, Lưu Vân nói:“Là do Tô quốc Công cùng Tô lão phu nhân xin hoàng đế . Tô gia nguyện ý vì hoàng đế cúc cung tận tụy, nhưng họ hy vọng các con của mình không bị gả vào hoàng cung. Hoàng đế cũng biết hậu cung là nơi ra sao, hơn nữa ông ta vẫn cần đến thực lực của Tô quốc công nên không thể không đáp ứng.”Lăng Nhược không nghe xong hết đã bỏ đi ra ngoài.Việc này nàng có nghe tiểu thư nói tới. Nhưng tiểu thư nói ý đồ thật sự của hoàng đế có thể là sợ sau này thái tử không khống chế được Tô gia, khiến cho Tô gia ngày một lớn mạnh, sức uy hiếp còn hơn cả Tống tướng bây giờ.Mặt khác, cũng có thể hoàng đế nhìn thấy bản chất thái tử, không muốn sau này Tô gia vì hắn mà phải chịu tai ương. Hai loại khả năng này là cao nhất nhưng không biết hắn sẽ nghiêng về khả năng nào. Dẫu sao, người làm hoàng đế, có mấy ai là không thâm tang bất lộ đâu.Mấy ngày sau, quả nhiên trong cung truyền ra tin tức, hoàng đế chiêu cáo thiên hạ, chọn Tả tiểu thư làm thái tử phi. Tả tiểu thư mẫn lệ đoan trang, hiền lành biết lễ, rất xứng đôi với thái tử.Đại tiểu thư đang ở trong phòng uống cháo tổ yên, khi nghe tin , nàng không nhị được run lên, tay nắm chặt váy, sắc mặt tái xanh.Minh Nguyệt cùng mấy nha hoàn nữa vội vì nàng thay kiện quần áo khác.Người tới truyền lời là Trương ma ma, bà theo lệnh lão phu nhân sai nàng chọn lễ vật đến chúc mừng Tả tiểu thư.Hơn nữa, lão phu nhân còn đưa tới rất nhiều lăng la tơ lụa để nàng chọn may áo cưới.Đợi đại tiểu thư một lần nữa ngồi vào chỗ của mình, Trương ma ma mới nói tiếp:“Đại tiểu thư, lão phu nhân nói hết thảy cũng không miễn cưỡng ngài, nhưng con người không mấy ai tránh được số phận, hơn nữa, cũng không thể đem hy vọng của mình đặt lên trên người khác. Có những người không đáng để chờ đợi. Có những chuyện cần phải nhìn thấu đáo.”Đại tiểu thư rơi lệ đầy mặt, những lý do như thái tử bị hoàng đế bắt buộc, linh tinh đều bị tiêu diệt.Nàng nắm chặt mảnh lụa đỏ rực trong tay, nét mặt liên tục thay đổi, mọi rối rắm trong lòng cũng dần dần hồi phục.Có lẽ, đây là số mạng của nàng. Có lẽ, do đời trước nàng gây quá nhiều tội nghiệt nên kiếp này phải trả. Kiếp này, tuy nàng được sinh trong nhà phú quý nhưng lại bị mẹ ruột vứt bỏ, yêu một người không nên yêu.Mạt nhi thường nói người thích người không có gì sai nhưng có người thích hợp, có người không thích hợp, mà phần lớn là không thích hợp. Vấn đề còn lại là họ có chấp nhận hay không? Có người chấp nhận, có người không thể chấp nhận.Nàng vốn là người quen chịu đựng, nhưng từ ngày quen Mạt nhi, nàng cũng thay đổi dần suy nghĩ của mình.Nàng từng hỏi qua Mạt nhi:“Nếu là muội, muội sẽ làm thế nào?”

Chương 1249: Nếu không yêu, tuyệt không nên giữ lại 01