Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1267: Minh tu sạn đạo 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Những vũ khí chiến đấu chỉ để đó trang trí cho ra vẻ thôi.Mọi người thấy mấy thứ này, trong lòng lại càng khinh bỉ.Coi bộ Hoàng Phủ Cẩn chỉ là đồ có tiếng không có miếng, đúng như lời đồn, hắn sở dĩ thắng hết trận này đến trận khác là nhờ Nhạc Thiểu Sâm cùng các tướng sĩ tài ba mưu lược. Hắn có giỏi chắc cũng chỉ đánh đấm kha khá trên chiến trường chứ gì.Nghĩ như vậy, ánh mắt họ nhìn Hoàng Phủ cẩn cũng tăng thêm vài phần khinh miệt. Hoàng Phủ Cẩn cũng không thèm để ý.Vết thương Tô Trì khá hơn nhiều, hắn kiên quyết bắt người đưa tới đây nhìn xem Hoàng Phủ Cẩn làm cách gì hạ được Dã Kê.Đội ngũ đến bên ngoài Dã Kê, Hoàng Phủ Cẩn sai người mở bản đồ, cùng Tô Mạt qun sát, Tô Mạt điểm mấy chỗ, sai người đem máy bắn đá kéo qua, lại chỉ mấy chỗ cho xe diều cùng xe cung nỏ tới, từng vị trí phân bố rõ ràng.Kinh Chỉ Huy Sứ nhịn không được nhắc nhở,“Điện hạ, Tô tiểu thư, núi Dã Kê vừa sâu vừa rộng, xe bắn đá cũng vô dụng.”Lúc mới tới Úc liên thành, cái gì bọn họ cũng thử qua, đừng nói là xe bắn đá, cơ bản là dùng hết cách nhưng Dã Kê vẫn không suy suyễn, một tên tội phạm cũng không bắt được.Cái gì diều, cung nỏ , con nít lên ba đều biết là vô dụng với bọn thổ phỉ.Hắn nhìn tạ tuần phủ, mấy ngày nay Hoàng Phủ Cẩn xoay bọn họ như xoay chong chóng, nếu lần này tấn công không hiệu quả, hắn chờ nhận cơn thịnh nộ của hoàng thượng đi.Tô Mạt tự mình kiểm tra tốt các vị trí, xem có đúng trong địa đồ không, lại lệnh A Lí dẫn người đi giám sát, chờ bọn hắn chuẩn bị tốt, liền huy động những là cờ đủ màu theo cách nàng đã dạy.Tô Mạt sai thị vệ giơ Hạnh Hoàng Kỳ ra hiệu, binh lính điều khiển xe bắn đá lập tức chấp hành, từng khối đá lớn ầm ầm bắn lên núi.Tuy không tấn công tới đâu nhưng cũng tạo thành một phạm vi khiến đạo tặc không thể tới gần.Rất nhanh, bắn lên không chỉ là đá mà còn là đá được nung nóng, bao đất, vò rượu......Bọn thổ phỉ núp sâu trong núi, thế công của máy bắn đá tuy mạnh cũng không thể làm bị thương bọn chúng, ngược lại, bọn chúng cũng không thể tấn công trở lại.Được một hồi, Tô Mạt lệnh xe bắn đá dừng lại, sau đó sai người thả diều, bắn tên lên núi.Nhờ xe bắn đá tạo thành một phạm vi không thể xâm phạm nên bọn họ mới thuận lợi hoàn thành mệnh lệnh.Rất nhanh, những chiếc diều đủ màu cùng các khăn thêu bay đầy trời, rơi la liệt trên núi.

Những vũ khí chiến đấu chỉ để đó trang trí cho ra vẻ thôi.

Mọi người thấy mấy thứ này, trong lòng lại càng khinh bỉ.

Coi bộ Hoàng Phủ Cẩn chỉ là đồ có tiếng không có miếng, đúng như lời đồn,
hắn sở dĩ thắng hết trận này đến trận khác là nhờ Nhạc Thiểu Sâm cùng
các tướng sĩ tài ba mưu lược. Hắn có giỏi chắc cũng chỉ đánh đấm kha khá trên chiến trường chứ gì.

Nghĩ như vậy, ánh mắt họ nhìn Hoàng Phủ cẩn cũng tăng thêm vài phần khinh miệt. Hoàng Phủ Cẩn cũng không thèm để ý.

Vết thương Tô Trì khá hơn nhiều, hắn kiên quyết bắt người đưa tới đây nhìn xem Hoàng Phủ Cẩn làm cách gì hạ được Dã Kê.

Đội ngũ đến bên ngoài Dã Kê, Hoàng Phủ Cẩn sai người mở bản đồ, cùng Tô Mạt qun sát, Tô Mạt điểm mấy chỗ, sai người đem máy bắn đá kéo qua, lại chỉ mấy chỗ cho xe diều cùng xe cung nỏ tới, từng vị trí phân bố rõ ràng.

Kinh Chỉ Huy Sứ nhịn không được nhắc nhở,“Điện hạ, Tô tiểu thư, núi Dã Kê vừa sâu vừa rộng, xe bắn đá cũng vô dụng.”

Lúc mới tới Úc liên thành, cái gì bọn họ cũng thử qua, đừng nói là xe bắn
đá, cơ bản là dùng hết cách nhưng Dã Kê vẫn không suy suyễn, một tên tội phạm cũng không bắt được.

Cái gì diều, cung nỏ , con nít lên ba đều biết là vô dụng với bọn thổ phỉ.

Hắn nhìn tạ tuần phủ, mấy ngày nay Hoàng Phủ Cẩn xoay bọn họ như xoay chong chóng, nếu lần này tấn công không hiệu quả, hắn chờ nhận cơn thịnh nộ
của hoàng thượng đi.

Tô Mạt tự mình kiểm tra tốt các vị trí, xem
có đúng trong địa đồ không, lại lệnh A Lí dẫn người đi giám sát, chờ bọn hắn chuẩn bị tốt, liền huy động những là cờ đủ màu theo cách nàng đã
dạy.

Tô Mạt sai thị vệ giơ Hạnh Hoàng Kỳ ra hiệu, binh lính điều
khiển xe bắn đá lập tức chấp hành, từng khối đá lớn ầm ầm bắn lên núi.

Tuy không tấn công tới đâu nhưng cũng tạo thành một phạm vi khiến đạo tặc không thể tới gần.

Rất nhanh, bắn lên không chỉ là đá mà còn là đá được nung nóng, bao đất, vò rượu......

Bọn thổ phỉ núp sâu trong núi, thế công của máy bắn đá tuy mạnh cũng không
thể làm bị thương bọn chúng, ngược lại, bọn chúng cũng không thể tấn
công trở lại.

Được một hồi, Tô Mạt lệnh xe bắn đá dừng lại, sau đó sai người thả diều, bắn tên lên núi.

Nhờ xe bắn đá tạo thành một phạm vi không thể xâm phạm nên bọn họ mới thuận lợi hoàn thành mệnh lệnh.

Rất nhanh, những chiếc diều đủ màu cùng các khăn thêu bay đầy trời, rơi la liệt trên núi.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Những vũ khí chiến đấu chỉ để đó trang trí cho ra vẻ thôi.Mọi người thấy mấy thứ này, trong lòng lại càng khinh bỉ.Coi bộ Hoàng Phủ Cẩn chỉ là đồ có tiếng không có miếng, đúng như lời đồn, hắn sở dĩ thắng hết trận này đến trận khác là nhờ Nhạc Thiểu Sâm cùng các tướng sĩ tài ba mưu lược. Hắn có giỏi chắc cũng chỉ đánh đấm kha khá trên chiến trường chứ gì.Nghĩ như vậy, ánh mắt họ nhìn Hoàng Phủ cẩn cũng tăng thêm vài phần khinh miệt. Hoàng Phủ Cẩn cũng không thèm để ý.Vết thương Tô Trì khá hơn nhiều, hắn kiên quyết bắt người đưa tới đây nhìn xem Hoàng Phủ Cẩn làm cách gì hạ được Dã Kê.Đội ngũ đến bên ngoài Dã Kê, Hoàng Phủ Cẩn sai người mở bản đồ, cùng Tô Mạt qun sát, Tô Mạt điểm mấy chỗ, sai người đem máy bắn đá kéo qua, lại chỉ mấy chỗ cho xe diều cùng xe cung nỏ tới, từng vị trí phân bố rõ ràng.Kinh Chỉ Huy Sứ nhịn không được nhắc nhở,“Điện hạ, Tô tiểu thư, núi Dã Kê vừa sâu vừa rộng, xe bắn đá cũng vô dụng.”Lúc mới tới Úc liên thành, cái gì bọn họ cũng thử qua, đừng nói là xe bắn đá, cơ bản là dùng hết cách nhưng Dã Kê vẫn không suy suyễn, một tên tội phạm cũng không bắt được.Cái gì diều, cung nỏ , con nít lên ba đều biết là vô dụng với bọn thổ phỉ.Hắn nhìn tạ tuần phủ, mấy ngày nay Hoàng Phủ Cẩn xoay bọn họ như xoay chong chóng, nếu lần này tấn công không hiệu quả, hắn chờ nhận cơn thịnh nộ của hoàng thượng đi.Tô Mạt tự mình kiểm tra tốt các vị trí, xem có đúng trong địa đồ không, lại lệnh A Lí dẫn người đi giám sát, chờ bọn hắn chuẩn bị tốt, liền huy động những là cờ đủ màu theo cách nàng đã dạy.Tô Mạt sai thị vệ giơ Hạnh Hoàng Kỳ ra hiệu, binh lính điều khiển xe bắn đá lập tức chấp hành, từng khối đá lớn ầm ầm bắn lên núi.Tuy không tấn công tới đâu nhưng cũng tạo thành một phạm vi khiến đạo tặc không thể tới gần.Rất nhanh, bắn lên không chỉ là đá mà còn là đá được nung nóng, bao đất, vò rượu......Bọn thổ phỉ núp sâu trong núi, thế công của máy bắn đá tuy mạnh cũng không thể làm bị thương bọn chúng, ngược lại, bọn chúng cũng không thể tấn công trở lại.Được một hồi, Tô Mạt lệnh xe bắn đá dừng lại, sau đó sai người thả diều, bắn tên lên núi.Nhờ xe bắn đá tạo thành một phạm vi không thể xâm phạm nên bọn họ mới thuận lợi hoàn thành mệnh lệnh.Rất nhanh, những chiếc diều đủ màu cùng các khăn thêu bay đầy trời, rơi la liệt trên núi.

Chương 1267: Minh tu sạn đạo 01