Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1268: Minh tu sạn đạo 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt lại sai ngươi cầm loa hướng về núi hô: “Hải Nhất Đao, ngươi là đồ rùa đen rút đầu, mau nhanh chóng đầu hàng buông tha người vô tội, nếu ngoan cố, đầu ngươi sẽ treo trước cửa thành Lai Châu.”Hung hổ hô mấy lượt, lời binh sĩ lại trở nên mềm mỏng:“ Ai đang ở trên núi nghe đây. Bất cứ người nào không muốn cùng Hải Nhất Đao chống lại triều đình, chờ chúng ta tấn công lên núi thì mau giơ khăn đầu hàng. Tội của Hải Nhất Đao là mưu phản, tội ác tày trời, phải chịu chém đầu. Mọi người không nên cùng hắn chết chung.”“Những ai bị bắt phải lên núi đều dược tha tội.”“Ngày sáu tháng sau, chúng ta sẽ tấn công lên núi. Mọi người hãy suy nghĩ kĩ!”Gào đến nỗi cổ họng đều đau, binh sĩ mới dừng lại. Máy bắn đá tiếp tục tấn công lên núi, tạo khoảng trống cho mọi người rút lui.Trời vừa khô vừa nóng, quan lại đi theo ai cũng bơ phờ, mệt tưởng chết được.Ai nấy hai mặt nhìn nhau, không biết trong hồ lô của Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt muốn bán gì.Trở lại phủ, Hoàng Phủ Cẩn liền bắt đầu một mình triệu kiến các quan viên lớn nhỏ tại Lai Châu, từng người, từng người một đều nhận được những câu hỏi khác nhau, có người được hỏi về gia đình, có người hỏi xem họ có ý kiến gì về phản quân, về kế sách tấn công lên núi…Nhiều người cho đây là cơ hội, liền bắt đầu hiến kế, hy vọng có thể được thăng chức.Nói đến nước miếng bay tứ tung, kết quả đều bị một câu nói của Tô Mạt dập tan, nói bọn họ là đồ mọt sách, chỉ biết lý luận suông,.. khiến bọn họ giận sôi.Liên tiếp giằng co ba ngày, mấy chục quan lại to có nhỏ có, tiến tiến xuất xuất, có người nói đến mấy canh giờ, có người vừa gặp đã về.Bọn họ chỉ đoán Hoàng Phủ Cẩn phô trương thanh thế, chính mình không tài năng, nước tới chân mới nhảy, giờ mới bắt đầu hỏi ý kiến mọi người.Kim Kết nhìn ra ngoài cửa sổ, quay lại nói Tô Mạt:“Tiểu thư, hắn tới.”Tô Mạt gật đầu, sai người cho Trịnh Thiên tổng vào, lại cho Kham thiên tổng tới lúc nãy ra sau hoa viên chờ.Trịnh Thiên tổng vào đại đường, hành lễ với Tô Mạt, mang theo bộ dáng khinh thường y như những người trước.Hoàng Phủ Cẩn ngồi trên án, quét mắt nhìn hắn. Tâm Trịnh Vinh lộp bộp một chút. Tề vương ánh mắt sắc bén giống như thấy rõ lòng người, sao lại là kẻ giá áo túi cơm như lời đồn chứ!
Tô Mạt lại sai ngươi
cầm loa hướng về núi hô: “Hải Nhất Đao, ngươi là đồ rùa đen rút đầu, mau nhanh chóng đầu hàng buông tha người vô tội, nếu ngoan cố, đầu ngươi sẽ treo trước cửa thành Lai Châu.”
Hung hổ hô mấy lượt, lời binh sĩ lại trở nên mềm mỏng:“ Ai đang ở trên núi nghe đây. Bất cứ người nào
không muốn cùng Hải Nhất Đao chống lại triều đình, chờ chúng ta tấn công lên núi thì mau giơ khăn đầu hàng. Tội của Hải Nhất Đao là mưu phản,
tội ác tày trời, phải chịu chém đầu. Mọi người không nên cùng hắn chết
chung.”
“Những ai bị bắt phải lên núi đều dược tha tội.”
“Ngày sáu tháng sau, chúng ta sẽ tấn công lên núi. Mọi người hãy suy nghĩ kĩ!”
Gào đến nỗi cổ họng đều đau, binh sĩ mới dừng lại. Máy bắn đá tiếp tục tấn công lên núi, tạo khoảng trống cho mọi người rút lui.
Trời vừa khô vừa nóng, quan lại đi theo ai cũng bơ phờ, mệt tưởng chết được.
Ai nấy hai mặt nhìn nhau, không biết trong hồ lô của Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt muốn bán gì.
Trở lại phủ, Hoàng Phủ Cẩn liền bắt đầu một mình triệu kiến các quan viên
lớn nhỏ tại Lai Châu, từng người, từng người một đều nhận được những câu hỏi khác nhau, có người được hỏi về gia đình, có người hỏi xem họ có ý
kiến gì về phản quân, về kế sách tấn công lên núi…
Nhiều người cho đây là cơ hội, liền bắt đầu hiến kế, hy vọng có thể được thăng chức.
Nói đến nước miếng bay tứ tung, kết quả đều bị một câu nói của Tô Mạt dập
tan, nói bọn họ là đồ mọt sách, chỉ biết lý luận suông,.. khiến bọn họ
giận sôi.
Liên tiếp giằng co ba ngày, mấy chục quan lại to có nhỏ có, tiến tiến xuất xuất, có người nói đến mấy canh giờ, có người vừa
gặp đã về.
Bọn họ chỉ đoán Hoàng Phủ Cẩn phô trương thanh thế,
chính mình không tài năng, nước tới chân mới nhảy, giờ mới bắt đầu hỏi ý kiến mọi người.
Kim Kết nhìn ra ngoài cửa sổ, quay lại nói Tô Mạt:“Tiểu thư, hắn tới.”
Tô Mạt gật đầu, sai người cho Trịnh Thiên tổng vào, lại cho Kham thiên tổng tới lúc nãy ra sau hoa viên chờ.
Trịnh Thiên tổng vào đại đường, hành lễ với Tô Mạt, mang theo bộ dáng khinh thường y như những người trước.
Hoàng Phủ Cẩn ngồi trên án, quét mắt nhìn hắn. Tâm Trịnh Vinh lộp bộp một
chút. Tề vương ánh mắt sắc bén giống như thấy rõ lòng người, sao lại là
kẻ giá áo túi cơm như lời đồn chứ!
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt lại sai ngươi cầm loa hướng về núi hô: “Hải Nhất Đao, ngươi là đồ rùa đen rút đầu, mau nhanh chóng đầu hàng buông tha người vô tội, nếu ngoan cố, đầu ngươi sẽ treo trước cửa thành Lai Châu.”Hung hổ hô mấy lượt, lời binh sĩ lại trở nên mềm mỏng:“ Ai đang ở trên núi nghe đây. Bất cứ người nào không muốn cùng Hải Nhất Đao chống lại triều đình, chờ chúng ta tấn công lên núi thì mau giơ khăn đầu hàng. Tội của Hải Nhất Đao là mưu phản, tội ác tày trời, phải chịu chém đầu. Mọi người không nên cùng hắn chết chung.”“Những ai bị bắt phải lên núi đều dược tha tội.”“Ngày sáu tháng sau, chúng ta sẽ tấn công lên núi. Mọi người hãy suy nghĩ kĩ!”Gào đến nỗi cổ họng đều đau, binh sĩ mới dừng lại. Máy bắn đá tiếp tục tấn công lên núi, tạo khoảng trống cho mọi người rút lui.Trời vừa khô vừa nóng, quan lại đi theo ai cũng bơ phờ, mệt tưởng chết được.Ai nấy hai mặt nhìn nhau, không biết trong hồ lô của Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt muốn bán gì.Trở lại phủ, Hoàng Phủ Cẩn liền bắt đầu một mình triệu kiến các quan viên lớn nhỏ tại Lai Châu, từng người, từng người một đều nhận được những câu hỏi khác nhau, có người được hỏi về gia đình, có người hỏi xem họ có ý kiến gì về phản quân, về kế sách tấn công lên núi…Nhiều người cho đây là cơ hội, liền bắt đầu hiến kế, hy vọng có thể được thăng chức.Nói đến nước miếng bay tứ tung, kết quả đều bị một câu nói của Tô Mạt dập tan, nói bọn họ là đồ mọt sách, chỉ biết lý luận suông,.. khiến bọn họ giận sôi.Liên tiếp giằng co ba ngày, mấy chục quan lại to có nhỏ có, tiến tiến xuất xuất, có người nói đến mấy canh giờ, có người vừa gặp đã về.Bọn họ chỉ đoán Hoàng Phủ Cẩn phô trương thanh thế, chính mình không tài năng, nước tới chân mới nhảy, giờ mới bắt đầu hỏi ý kiến mọi người.Kim Kết nhìn ra ngoài cửa sổ, quay lại nói Tô Mạt:“Tiểu thư, hắn tới.”Tô Mạt gật đầu, sai người cho Trịnh Thiên tổng vào, lại cho Kham thiên tổng tới lúc nãy ra sau hoa viên chờ.Trịnh Thiên tổng vào đại đường, hành lễ với Tô Mạt, mang theo bộ dáng khinh thường y như những người trước.Hoàng Phủ Cẩn ngồi trên án, quét mắt nhìn hắn. Tâm Trịnh Vinh lộp bộp một chút. Tề vương ánh mắt sắc bén giống như thấy rõ lòng người, sao lại là kẻ giá áo túi cơm như lời đồn chứ!